“Triệu Dương, Hà Tiểu Ly bị Nhược Anh Anh đánh hội đồng ở WC nữ kìa.”
“Cái gì?”
“Thật đấy, mày mau đi cứu cô ta đi.”
“Ồ? Tại sao tao phải làm vậy? ” Hắn ta đáp, tay vẫn tiếp tục ván game đang dở.
“Mày không định làm gì à? Nghe nói cô ta hét rất thảm, nhưng không ai muốn cứu cô ta đấy.”
“Tao đang dở trận game, tí rồi tính.”
“Không phải mày thích nó à? Sao lại không quan tâm gì thế?”
“Ai nói tao thích con nhỏ nhà quê đó?”
Hắn ta đáp, đôi mắt tiếp tục dán vào điện thoại, hoàn toàn không có vẻ gì quan tâm.
Hà Tiểu Ly à? Cô ta nghĩ cô ta là ai?
Triệu Dương vốn đã thừa biết Nhược Anh Anh yêu say đắm mình từ năm cấp 2, kẻ nào lại gần hắn đều không có kết quả tốt dưới tay cô ta. Hắn cũng biết chính Nhược Anh Anh đã tát Tiểu Ly vài hôm trước để cảnh cáo nhưng lại giả vờ không biết gì, và việc hắn với Nhược Anh Anh đi đến nhà hàng Tiểu Ly làm không phải là tình cờ. Là hắn, hắn muốn ép Nhược Anh Anh kia ra tay nặng với Hà Tiểu Ly.
Đó chính là lí do tại sao khi không hắn trêu chọc cô trước mặt Nhược Anh Anh lẫn bênh vực cô trước mặt cô ta. Tất cả, đều trong tính toán, làm Nhược Anh Anh phát ghen.
Ha, con nhỏ ngu ngốc, chắc không biết rằng nó chỉ là trò chơi của hắn à?
Kết quả trận game thua, Triệu Dương rút tai phone ra, lầm bầm:
“Lại thua rồi, haizzz. Để tao chơi ván khác xem.”
…
“Mày có biết tao rất ghét mày không Hà Tiểu Ly? Lần đầu anh ấy đồng ý đi ăn với tao nhưng lại nắm tay mày, để tao bị nhục nhã thê thảm ở giữa chốn đông người. Trước giờ, anh ấy chưa từng như thế với tao!”
“Mày rất đáng chết!”
Nhược Anh Anh toan rạch nốt chiếc áo ngực của Tiểu Ly thì bị tiếng gõ cửa làm phân tâm, cô ta bực bội quát:
“Làm cái gì đó? Trong này đang có người.”
“Tôi nghe có học sinh báo là ở đây có đánh nhau, phiền em mở cửa.”
Tiếng của cô hiệu phó vang lên. Nhược Anh Anh nghiến răng ken két, đành thu lại con dao trong tay. Nhưng trước khi thu lại cũng không cam lòng mà cắt ngang mái tóc của Tiểu Ly, Nhược Anh Anh nói:
“Lần sau không dễ dàng vậy đâu. Tốt nhất, mày đừng xuất hiện trước mắt tao và Triệu Dương, không thì đừng trách tao.”
Dứt lời, cô ta mở cửa cùng với đồng bọn bước đi. Cô hiệu phó tiến vào, thấy quần áo Tiểu Ly lộn xộn, mái tóc thì bị cắt lỏm chỏm, cô lấy thân mình che cho Tiểu Ly, giận dữ hỏi:
“Em làm trò gì vậy Nhược Anh Anh?”
“Em đùa với bạn thôi cô à, cô không nên giận dữ như thế.” Nhược Anh Anh nhún vai.
“Em…”
“Cô muốn xử lí thì đợi bố mẹ em lên trường rồi tính, bây giờ em sẽ không nói gì đâu, cô thân yêu.”
Cô ta phẩy tay, ung dung về lớp, tựa như việc cô ta làm ban nãy chỉ là một trò vui. Ở cái trường này, ai dám động vào cô ta à? Ha.
Nhược Anh Anh gửi đoạn clip quay Tiểu Ly cho Triệu Dương, cô ta nhắn:
‘Tất cả những cô gái xung quanh cậu, tôi nhất định sẽ không tha cho ai. Cậu là của tôi, vĩnh viễn như thế’
Triệu Dương mở tin nhắn của cô ta ra xem, khóe môi nở một nụ cười mỉm.
Làm tốt lắm Nhược Anh Anh. Tôi muốn biết bà già Lâm Ngọc kia khi thấy con gái mình bị hành hạ thì ra sao nhỉ? Nghĩ đến, đúng là thú vị.
(…)
Tiểu Ly từ khi được đưa ra từ WC thì đã trở nên vô hồn. Cô không nói, cũng không trả lời câu hỏi của ai, cứ ngồi yên đó, đôi mắt cô thẫn thờ tựa như bị rút mất linh hồn.
Tiểu Ly đã được cô hiệu phó đưa cho một chiếc áo mới để thay, nhưng cô cứ ngồi ngây ngốc ra, mặc kệ bộ dạng thê thảm của bản thân. Cô hiệu phó đành đắp chiếc áo ấy ngang người cô, thở dài một tiếng.
Mẹ Nhược Anh Anh cũng đã đến, họ đang làm việc bên phòng hiệu trưởng bên cạnh. Nghe đâu, hình như người phụ nữ ấy rất ngang ngược, bảo rằng con gái mình vẫn chưa gây ra chuyện lớn, nên chỉ chấp nhận bồi thường cho Tiểu Ly 1000 NDT và yêu cầu cô bé không được làm lớn chuyện.
Lúc bà ta và Nhược Anh Anh đi ngang qua phòng cô hiệu phó, thấy Tiểu Ly đang ngồi đờ đẫn mà cả một sự hối lỗi trên gương mặt cũng không thể hiện ra. Hai mẹ con họ chỉ hờ hững bước đi, còn Nhược Anh Anh thì khóe môi cong lên giễu cợt.
Đúng là một lũ ngu ngốc, đám người đó dựa vào cái gì mà khiến Nhược Anh Anh phải cúi đầu xin lỗi nhỉ? Từ bé đến giờ, cô ta chưa bao giờ phải cúi đầu nhận sai.
Một lúc sau, một người phụ nữ chạy vào. Bà cúi đầu chào cô hiệu phó, sau đó nắm tay Tiểu Ly.
“Con gái ngoan, có chuyện gì? Con nói mẹ nghe xem…?”
Hỏi một người đang tổn thương rằng “Có chuyện gì?”, không khác nào nhấn vào công tắc cảm xúc của họ, nhất là người mà chúng ta yêu thương, lực nhấn ấy càng làm cảm xúc đang cố che dấu của chúng ta bùng lên, bao nhiêu lớp mặt nạ xây dựng để che đậy tổn thương cứ thế được tháo ra. Tiểu Ly ôm lấy mẹ, khóc òa lên: