Tiểu Thanh cùng Đường Vân quay trở lại bệnh viện. Cả đường đi, Tiểu Thanh như người mất hồn. Cô cứ mặc cho hắn kéo tay đi.
Đường Vân hỏi một cô y tá về danh tính cô gái nhảy lầu kia. Cô y tá thở dài, trả lời:
“Con bé ấy tên Hà Tiểu Thanh. Hiện đang ở phòng phẫu thuật số 5. Con bé ấy…bằng tuổi em gái tôi…chỉ mới 16 tuổi…”
Tay chân Tiểu Thanh rụng rời. Một lần nữa, cô đứng không vững. Đúng rồi, đúng thật rồi. Hôm qua, con bé nhập viện với tư cách Hà Tiểu Thanh…em cô…em cô…nó…
Tiểu Thanh loạng choạng đi đến phòng phẫu thuật số 5. Cô cứ đứng đó, mặc cho nước mắt cứ chảy dài. Còn Bạch gia, hắn cũng đã tìm đến đây. Khi thấy Tiểu Thanh đang ở đó, hắn điên tiết chạy đến, gằn lên:
“Hà Tiểu Thanh, tại sao mày lại bỏ cậu ấy ở lại? Hả? Nếu mày không rời đi, thì cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện...nói đi Hà Tiểu Thanh, mày đã đi đâu và làm gì? Mày làm chị kiểu gì mà ngay cả việc em mình có ý định tự sát cũng không biết? Hôm qua, vẫn còn rất tốt mà? Tại sao qua một đêm lại thành cớ sự như thế này? Hà Tiểu Thanh, tao nể mày là chị của cậu ấy nên không đánh mày. Bây giờ, chính bản thân mày ngẫm lại mày có xứng đáng làm một người chị không?”
Tiểu Thanh không đáp. Đúng rồi...Bạch Cẩn nói đúng rồi. Cô, không xứng đáng làm một người chị. Ngay cả việc ở bên cạnh em mình cũng không làm được. Lúc con bé nhảy xuống, nếu cô có ở đó, nhất định cô sẽ níu tay nó lại. Chỉ vì cô rời đi, cho nên mọi việc mới thành ra như thế. Là do cô. Tất cả, là do cô...
“Bạch Cẩn, đủ rồi.” Đường Vân thấy Bạch gia đang quá kích động nên buông lời tổn thương Tiểu Thanh, vì thế hắn cảm thấy bất bình thay cho cô nhóc. Đêm qua, hắn có điều tra qua một chút về cô nhóc này. Và, hắn biết được bản thân Hà Tiểu Thanh lúc quay trở lại sống chung với Hà Văn Đào thì đã bị vợ sau của ông ta bạo hành một thời gian dài. Thậm chí, người vợ kia còn cởi hết quần áo của cô bé, rồi ném cô bé ra bên ngoài khi trời đầy tuyết chỉ vì cô bé lỡ tay làm vỡ một chiếc bình hoa quý giá của bà ta. Người vợ này trước mặt chồng thì ra vẻ yêu thương con cái, nhưng sau lưng thì bày trò hành hạ cô bé này. Tuy nhiên, Hà Tiểu Thanh cắn răng chịu đựng, vì cô bé không thể trở về Tế Nam để gây thêm gánh nặng cho mẹ. Cho đến khi người vợ kia có thai, thì cô nhóc mới được sống yên ổn một thời gian. Bây giờ, hai vợ chồng Hà Văn Đào đang ở nước ngoài, để lại cô bé tự sinh tự diệt ở Bắc Kinh. Dĩ nhiên, tiền sinh hoạt hàng tháng của ông ta vẫn đều đều gửi về cho cô bé.
Ai trong chúng ta không có tổn thương? Có người chọn cách im lặng, không nói ra chứ không phải họ không biết đau. Tại sao chỉ nhìn về khía cạnh của một vấn đề mà không chịu tìm hiểu kỹ càng hơn? Ai cũng cho là cuộc sống của Tiểu Thanh rất tốt, chỉ vì cô bé chọn cách che giấu những tổn thương về thể xác lẫn tinh thần.
Bạch gia xiết chặt tay, hắn muốn nói thêm gì đó nhưng lại chạm phải ánh mắt của Đường Vân nên thôi. Hắn đành đứng qua một bên, ánh mắt cứ dán vào phòng phẫu thuật. Người con gái ấy đang nằm ở đó, đối diện với thập tử nhất sinh. Còn hắn, chỉ biết bất lực ở đây. Là ai, ai ép Tiểu Ly đến bước đường cùng, khiến cô phải chọn cách thức cực đoan như thế?
Hắn không thể bình tĩnh nổi...
Một lần nữa, hắn lạc mất người ấy. Người ấy chọn cách đi đến một nơi thật xa để trốn tránh khỏi thực tại, người ấy chọn cách rời bỏ hắn...như 6 năm về trước.
Có một ngày, bạn nhận ra, lỗi lầm của bạn nhiều đến mức khi bản thân muốn bù đắp cũng không còn cơ hội. Thời gian như gió thoảng mây bay, mở mắt ra, tất cả đã không kịp. Mọi thứ, đều chỉ dừng lại ở chữ ‘Nếu’.
Nếu lúc đó hắn tốt với Tiểu Ly hơn, nếu khi đó hắn có can đảm đối mặt với tình cảm bản thân hơn thì tốt biết mấy, nếu khi đó hắn nhận ra cô ngay lập tức thì tốt biết mấy. Tình đầu của hắn, cuối cùng, cũng rời bỏ hắn mà đi.
Y tá cứ đi ra đi vào liên tục. Mỗi lần cánh cửa mở ra, là Tiểu Thanh lẫn Bạch gia luôn là người ngẩng đầu lên đầu tiên. Tựa như, họ đều đang hy vọng một phép màu xuất hiện. Phép màu đó, liệu có xảy ra với họ không? Liệu, họ có còn được nhìn thấy người mà mình yêu thương không?
Bạch phu nhân cũng đã đến. Sắc mặt của bà rất tệ! Con bé đó, khi không sao lại tự sát? Lúc nãy khi nghe tin trên tivi, bản thân bà cũng cảm thấy ngỡ ngàng nên vội chạy đến đây.
“Bạch Cẩn, con bé...tại sao lại như thế?” Giọng của Bạch phu nhân run run.
Bạch gia lắc đầu. Hắn, cũng không biết.
Bạch phu nhân ngồi xuống, bà lại tiếp tục cầu nguyện. Ông trời ơi, mong hãy nghe thấy lời cầu nguyện của tất cả mọi người ở đây...mong là, con bé sẽ không sao.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, bởi vì tâm trí họ đều đặt lên người của cô bé sau cánh cửa kia. Chỉ mong, con bé chiến thắng được Tử Thần.
Lâm Ngọc cũng đã đến, bà hớt hải chạy vào bên trong. Nghe tin con gái mình mất tích thì bà không quản chuyện của cửa hàng mà vội chạy đến đây. Ở trên đường đến đây, bà cũng đã biết được chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra, con gái của bà lúc ấy gọi cho bà...là muốn nói lời từ biệt, nhưng chính bà lại bỏ lỡ cuộc điện thoại đó. Nếu bà nghe máy, có khi nào mọi chuyện đã khác không?
Bà chạy đến trước mặt Tiểu Thanh, cũng như Bạch phu nhân, mà gặng hỏi:
“Em gái con, tại sao...?”
Cổ họng Tiểu Thanh khô khốc. Cuối cùng, cô cũng chỉ lắc đầu, nước mắt giàn giụa.
Đèn trong bên ngoài phòng phẫu thuật cũng đã tắt. Cửa được mở ra, có một bác sĩ bước ra ngoài.
Tiểu Thanh cùng Đường Vân quay trở lại bệnh viện. Cả đường đi, Tiểu Thanh như người mất hồn. Cô cứ mặc cho hắn kéo tay đi.
Đường Vân hỏi một cô y tá về danh tính cô gái nhảy lầu kia. Cô y tá thở dài, trả lời:
“Con bé ấy tên Hà Tiểu Thanh. Hiện đang ở phòng phẫu thuật số 5. Con bé ấy…bằng tuổi em gái tôi…chỉ mới 16 tuổi…”
Tay chân Tiểu Thanh rụng rời. Một lần nữa, cô đứng không vững. Đúng rồi, đúng thật rồi. Hôm qua, con bé nhập viện với tư cách Hà Tiểu Thanh…em cô…em cô…nó…
Tiểu Thanh loạng choạng đi đến phòng phẫu thuật số 5. Cô cứ đứng đó, mặc cho nước mắt cứ chảy dài. Còn Bạch gia, hắn cũng đã tìm đến đây. Khi thấy Tiểu Thanh đang ở đó, hắn điên tiết chạy đến, gằn lên:
“Hà Tiểu Thanh, tại sao mày lại bỏ cậu ấy ở lại? Hả? Nếu mày không rời đi, thì cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện...nói đi Hà Tiểu Thanh, mày đã đi đâu và làm gì? Mày làm chị kiểu gì mà ngay cả việc em mình có ý định tự sát cũng không biết? Hôm qua, vẫn còn rất tốt mà? Tại sao qua một đêm lại thành cớ sự như thế này? Hà Tiểu Thanh, tao nể mày là chị của cậu ấy nên không đánh mày. Bây giờ, chính bản thân mày ngẫm lại mày có xứng đáng làm một người chị không?”
Tiểu Thanh không đáp. Đúng rồi...Bạch Cẩn nói đúng rồi. Cô, không xứng đáng làm một người chị. Ngay cả việc ở bên cạnh em mình cũng không làm được. Lúc con bé nhảy xuống, nếu cô có ở đó, nhất định cô sẽ níu tay nó lại. Chỉ vì cô rời đi, cho nên mọi việc mới thành ra như thế. Là do cô. Tất cả, là do cô...
“Bạch Cẩn, đủ rồi.” Đường Vân thấy Bạch gia đang quá kích động nên buông lời tổn thương Tiểu Thanh, vì thế hắn cảm thấy bất bình thay cho cô nhóc. Đêm qua, hắn có điều tra qua một chút về cô nhóc này. Và, hắn biết được bản thân Hà Tiểu Thanh lúc quay trở lại sống chung với Hà Văn Đào thì đã bị vợ sau của ông ta bạo hành một thời gian dài. Thậm chí, người vợ kia còn cởi hết quần áo của cô bé, rồi ném cô bé ra bên ngoài khi trời đầy tuyết chỉ vì cô bé lỡ tay làm vỡ một chiếc bình hoa quý giá của bà ta. Người vợ này trước mặt chồng thì ra vẻ yêu thương con cái, nhưng sau lưng thì bày trò hành hạ cô bé này. Tuy nhiên, Hà Tiểu Thanh cắn răng chịu đựng, vì cô bé không thể trở về Tế Nam để gây thêm gánh nặng cho mẹ. Cho đến khi người vợ kia có thai, thì cô nhóc mới được sống yên ổn một thời gian. Bây giờ, hai vợ chồng Hà Văn Đào đang ở nước ngoài, để lại cô bé tự sinh tự diệt ở Bắc Kinh. Dĩ nhiên, tiền sinh hoạt hàng tháng của ông ta vẫn đều đều gửi về cho cô bé.
Ai trong chúng ta không có tổn thương? Có người chọn cách im lặng, không nói ra chứ không phải họ không biết đau. Tại sao chỉ nhìn về khía cạnh của một vấn đề mà không chịu tìm hiểu kỹ càng hơn? Ai cũng cho là cuộc sống của Tiểu Thanh rất tốt, chỉ vì cô bé chọn cách che giấu những tổn thương về thể xác lẫn tinh thần.
Bạch gia xiết chặt tay, hắn muốn nói thêm gì đó nhưng lại chạm phải ánh mắt của Đường Vân nên thôi. Hắn đành đứng qua một bên, ánh mắt cứ dán vào phòng phẫu thuật. Người con gái ấy đang nằm ở đó, đối diện với thập tử nhất sinh. Còn hắn, chỉ biết bất lực ở đây. Là ai, ai ép Tiểu Ly đến bước đường cùng, khiến cô phải chọn cách thức cực đoan như thế?
Hắn không thể bình tĩnh nổi...
Một lần nữa, hắn lạc mất người ấy. Người ấy chọn cách đi đến một nơi thật xa để trốn tránh khỏi thực tại, người ấy chọn cách rời bỏ hắn...như 6 năm về trước.
Có một ngày, bạn nhận ra, lỗi lầm của bạn nhiều đến mức khi bản thân muốn bù đắp cũng không còn cơ hội. Thời gian như gió thoảng mây bay, mở mắt ra, tất cả đã không kịp. Mọi thứ, đều chỉ dừng lại ở chữ ‘Nếu’.
Nếu lúc đó hắn tốt với Tiểu Ly hơn, nếu khi đó hắn có can đảm đối mặt với tình cảm bản thân hơn thì tốt biết mấy, nếu khi đó hắn nhận ra cô ngay lập tức thì tốt biết mấy. Tình đầu của hắn, cuối cùng, cũng rời bỏ hắn mà đi.
Y tá cứ đi ra đi vào liên tục. Mỗi lần cánh cửa mở ra, là Tiểu Thanh lẫn Bạch gia luôn là người ngẩng đầu lên đầu tiên. Tựa như, họ đều đang hy vọng một phép màu xuất hiện. Phép màu đó, liệu có xảy ra với họ không? Liệu, họ có còn được nhìn thấy người mà mình yêu thương không?
Bạch phu nhân cũng đã đến. Sắc mặt của bà rất tệ! Con bé đó, khi không sao lại tự sát? Lúc nãy khi nghe tin trên tivi, bản thân bà cũng cảm thấy ngỡ ngàng nên vội chạy đến đây.
“Bạch Cẩn, con bé...tại sao lại như thế?” Giọng của Bạch phu nhân run run.
Bạch gia lắc đầu. Hắn, cũng không biết.
Bạch phu nhân ngồi xuống, bà lại tiếp tục cầu nguyện. Ông trời ơi, mong hãy nghe thấy lời cầu nguyện của tất cả mọi người ở đây...mong là, con bé sẽ không sao.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, bởi vì tâm trí họ đều đặt lên người của cô bé sau cánh cửa kia. Chỉ mong, con bé chiến thắng được Tử Thần.
Lâm Ngọc cũng đã đến, bà hớt hải chạy vào bên trong. Nghe tin con gái mình mất tích thì bà không quản chuyện của cửa hàng mà vội chạy đến đây. Ở trên đường đến đây, bà cũng đã biết được chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra, con gái của bà lúc ấy gọi cho bà...là muốn nói lời từ biệt, nhưng chính bà lại bỏ lỡ cuộc điện thoại đó. Nếu bà nghe máy, có khi nào mọi chuyện đã khác không?
Bà chạy đến trước mặt Tiểu Thanh, cũng như Bạch phu nhân, mà gặng hỏi:
“Em gái con, tại sao...?”
Cổ họng Tiểu Thanh khô khốc. Cuối cùng, cô cũng chỉ lắc đầu, nước mắt giàn giụa.
Đèn trong bên ngoài phòng phẫu thuật cũng đã tắt. Cửa được mở ra, có một bác sĩ bước ra ngoài.