Triệu Dương ấn nút gọi cho một người. Vài giây sau, bên kia bắt máy. Đó chính là giọng nói của một cô gái. Không ai khác – Lục Nghiên.
“Tôi đoán chị vẫn đang nhìn anh ta từ phía xa nhỉ? Theo người ta tận Tế Nam đến Bắc Kinh rồi lại quay về đây chỉ để nhìn người ta từ xa. Không biết, cảm giác của chị thế nào?”
Lục Nghiên nắm chặt vô lăng, đôi mắt cô ta vẫn dõi theo Đường Vân đang ở trong bệnh viện. Ban nãy, gương mặt hắn đầy lo lắng lắm. Hắn bế con bé kia vào trong, mặc kệ quần áo dính đầy máu. Trước kia, không phải Đường Vân rất sạch sẽ, không để người dính dù chỉ là một vệt nước bẩn. Trước kia, ngoài Lục Nghiên ra, gương mặt quan tâm lo lắng ấy chỉ dành cho cô ta thôi mà? Sao mà bây giờ...lại dành cho một con bé chỉ mới gặp gần đây thôi vậy?
Trong khoảnh khắc nào đó, Lục Nghiên mong con bé ấy tránh xa Đường Vân ra. Chỉ có Lục Nghiên mới xứng đáng có được hắn. Sự quan tâm ấy nhất định chỉ là nhất thời thôi! Đúng rồi, Đường Vân chỉ yêu mỗi cô ta mà? Không có lý do gì mà lại nảy sinh tình cảm với một con nhóc mới lớn kia. Không, không thể nào...
Bây giờ, cả tư cách để đến gần Đường Vân Lục Nghiên cũng không có. Còn con bé kia, nó ngang nhiên ở cạnh người đàn ông ấy như thế. Có chút xinh đẹp thì sao? Lại là loại hồ ly tinh thích quyến rũ người khác à? Mới tí tuổi đầu mà ghê tởm như thế, đúng là đáng hận.
“Tôi khuyên chị bây giờ tốt nhất đừng đến gần người đàn ông kia. Thời cơ chưa đến, nếu chị xuất hiện bây giờ anh ta sẽ không ngần ngại mà đẩy chị ra đâu.”
Lục Nghiên nghiến răng. Cố điều chỉnh hơi thở lại. Sau đó, cô ta cất lời:
“Thiếu gia, tôi biết rồi. Bây giờ, tôi sẽ lập tức trở về cạnh thiếu gia.”
“Quay lại Bắc Kinh càng sớm càng tốt. Đừng để tôi đợi lâu.”
“Tôi biết rồi.”
Triệu Dương tắt điện thoại, sau đó hắn nắm tay mẹ mình, thì thầm:
“Mẹ à, con đi đây. Không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại mẹ.”
Người phụ nữ bên cạnh không đáp. Ánh mắt bà hướng về nơi nào đó. Triệu Dương lại nói tiếp:
“Mẹ có hài lòng không? Con đang ép những kẻ kia phải trả giá! Con sẽ hủy hoại tất cả họ. Có chết, họ cũng phải chết không toàn thây.”
Đôi mắt của cậu thiếu niên kia trở nên hung ác. Tựa như đôi mắt ấy chính là đôi mắt đã chìm vào bóng tối vĩnh cửu. Mãi mãi, không thể nhìn thấy ánh sáng.
Chứng kiến người mình yêu thương chết đi là một trải nghiệm như thế nào nhỉ? Lâm Ngọc? Chắc là bà cảm thấy sống không bằng chết, đúng không? Đó chính là cảm giác mà bà đã để tôi phải gánh chịu. Cho nên, bà già cứ vui vẻ mà hưởng thụ.
Bởi vì, vẫn còn chưa kết thúc đâu.
Triệu Dương đứng lên, hắn nhìn mẹ mình lần cuối.
“Mẹ, bảo trọng.”
Sau đó, hắn rời đi. Còn người phụ nữ bên cạnh, bất giác có một giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
(...)
“Bạch Ngôn, Hoàng Khứ Bình đó, tại sao lại bị đẩy vào bệnh viện tâm thần? Chuyện gì đã xảy ra?”
Đường Vân lạnh lùng hỏi lại. Đúng như hắn nghĩ, chuyện này không đơn giản như thế. Từ việc Hà Tiểu Ly suýt bị xâm hại cho đến ‘vô tình’ biết được những thông tin trên mạng xã hội kia rồi tự sát. Hóa ra, đây hoàn toàn là một cái bẫy để cho cô bé nhảy vào.
Bạch Ngôn trả lời:
“Cậu có nhớ vụ án ‘Kẻ sát nhân bóng đêm’ không?”
“Nhớ. Thế nào? Bà ta có liên quan gì?”
“Bà ta chính là một thiên tài trong giới tâm lý học lúc bấy giờ. Cảnh sát Bắc Kinh khi ấy nhờ có Hoàng Khứ Bình nên gần như không có vụ án nào là không tra ra được, tất cả các vụ án vào tay bà ta đều được giải quyết một cách nhanh chóng. Kể cả cục trưởng Bạch cũng phải nể mặt Hoàng Khứ Bình vài phần. Và, trong vụ án 'Kẻ sát nhân bóng đêm', Hoàng Khứ Bình liên tục đoán được đường đi nước bước của hung thủ. Nhưng, khi thủ phạm sắp sa lưới, hắn ta đã bắt một số người làm con tin. Hoàng Khứ Bình chính là điều kiện để trao đổi một trong số các con tin đó. Điều này, không nằm ngoài dự đoán của bà ta. Vì thế, trong quá trình bị bắt làm con tin, vốn không có sơ suất gì. Hoàng Khứ Bình tương kế tựu kế, chỉ đợi thủ phạm sa lưới. Ai ngờ, có một vị cảnh sát tự ý manh động, làm lộ ra kế hoạch của bọn họ. Thủ phạm vì thế đã bỏ trốn cùng với Hoàng Khứ Bình, trong 7 ngày đó liên tục tra tấn, thậm chí còn cưỡng hi*p bà ta. Khi cảnh sát tìm đến, Hoàng Khứ Bình gần như phát điên. Chuyện phía sau, cậu biết rồi đó. Đây chính là nguyên nhân bà ta phát bệnh.”
Đường Vân hít một ngụm khí lạnh. Đây là cái kết của một thiên tài sao? Bị bóng tối bao vây cả đời. Vĩnh viễn, chìm trong hồi ức đau khổ.
“Được rồi. Thông tin tôi biết được từ anh trai mình chỉ có nhiêu đó thôi. Cậu nên lo mà bảo vệ bé con nhà mình cho tốt. Tâm lý của cô bé bây giờ không ổn định đâu. Tội thật, mới 16 tuổi thôi mà...”
Đường Vân không nói gì. Hắn nhìn Bạch gia bên cạnh. Nãy giờ, Bạch gia trông có vẻ như muốn nói gì đó với hắn.
“Được rồi, cảm ơn cậu. Lần sau gặp nhất định đãi cậu một bữa thật ngon.”
“Không cần đâu. Tôi ăn không vào! Lần sau đừng nhằm lúc thiếu gia nghỉ ngơi mà làm phiền là đủ. Cúp máy đây.”
Bạch Ngôn tắt điện thoại. Hắn nhìn Bạch gia, sau đó cất lời:
“Có chuyện gì muốn nói à?”
Bạch gia gật đầu, cuối cùng trả lời:
“Anh Đường. Thật ra, tôi có một chuyện muốn nói với anh. Nhưng sợ là nếu không chắc chắn là sự thật, sẽ làm mọi người đau lòng thêm.”
Đường Vân nhíu mày, trả lời:
“Nói đi.”
Bạch gia nhìn hắn.
“Tôi nghi ngờ Hà Tiểu Ly vẫn chưa chết. Điều chúng ta thấy, vốn không phải là sự thật.”