Mãnh Một Thân Cận Chỉ Nam

Chương 7



Tác giả: Hứa Bán Tiên

Edit: Cánh Cụt

Hai người cùng nhìn nhau, đồng thời quay người đi, lấy điện thoại ra, click mở WeChat, bỏ đối phương khỏi sổ đen, sau đó lại nhét điện thoại vào túi quần.

Động tác liền mạch lưu loát, giả bộ như chưa có gì xảy ra.

Chu Lâm vì hòa hoãn không khí, cũng để thể hiện sự hối lỗi chân thành tha thiết của mình, hỏi Mạnh Nhất: “Hay lát nữa tôi mời cậu đi ăn nướng BBQ nhé?”

Mạnh Nhất không cảm xúc nói: “Không được rồi, buổi chiều tôi còn phải đi dạy.”

“Chẳng phải cậu là giáo viên mỹ thuật hay sao, chủ nhật mà vẫn phải đi dạy à?”

“Dạy ôn thi mấy môn nghệ thuật ấy mà.”

“À hoá ra là kiếm thêm thu nhập, đúng rồi.” Chu Lâm hóng hớt hỏi, “Nếu thế thì một ngày cũng kiếm được nhiều nhỉ?”

Mạnh Nhất mấp máy miệng không có trả lời, cậu cảm giác khó nói với Chu Lâm.

Chu Lâm vốn đang muốn hỏi lần trước sao lại nói hắn giở trò lưu manh, nhưng thấy Mạnh Nhất không muốn đáp lại, liền mặc kệ, phủi mông đi.

Nếu đã rảnh rỗi mà đứng ở đấy muốn hỏi người ta, thì thà mở cửa tiệm buôn bán sớm hơn một chút, nỗ lực kiếm tiền, làm giàu, Chu Lâm nghĩ thầm.

Sau khi Chu Lâm đi Mạnh Nhất về phòng mình, phát hiện trong tay còn nắm chặt tờ giấy kia.

Cậu cầm lấy lại nhìn thoáng qua chữ trên mặt giấy, cảm thấy có chút cay mắt, chạy nhanh ném vào thùng rác.

Chữ quá xấu, còn không bằng lúc cậu học tiểu học.

Người tên Chu Lâm này có vẻ trình độ học vấn không cao, chắc sẽ không đến mức chưa tốt nghiệp tiểu học đâu nhỉ.

Bây giờ tiêu chuẩn vào nghề của ngành môi giới cũng thấp quá rồi.

Mạnh Nhất để tiền lại chỗ cũ, sau đó trở về trên giường nằm một lần nữa.

Buổi tối hai ngày trước bởi vì quá ồn mà cậu ngủ không ngon, trong chốc lát do dự có nên đi báo cáo không, nhưng lại không muốn đi tới chỗ Tổ Dân Phố, rối rắm đến hừng đông mới thấy việc dùng giấy dán như này khá ổn mà còn không phải đối mặt với người ta.

Chút khúc mắc trong lòng rốt cuộc đã giải quyết được, trong lòng Mạnh Nhất khoan khoái, nằm xuống chưa tới vài phút đã ngủ.

Nhưng ngủ ban ngày có một hạn chế, đó là dễ gặp ác mộng.

Mạnh Nhất mơ thấy bản thân bị một lưu manh mặc áo bó sát ngực chạy đuổi theo trên nóc nhà, cậu khẩn trương đến mức hoảng loạn, nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, cuối cùng thì hết đường chạy.

Cậu đứng ở trên mái hiên cao trăm mét, đang do dự có nên nhảy xuống hay không, lưu manh phía sau đột nhiên gọi cậu.

“Cậu đừng chạy, tôi chỉ giảm tiêu thụ thẻ hội viên của phòng tập thể hình thôi!”

Lúc đang ngủ mơ Mạnh Nhất bỗng nhẹ nhàng thở ra, đôi mày đang nhíu chặt cũng giãn ra, chép chép miệng cười.

Mạnh Nhất ngủ đến giữa trưa, rời giường thay một bộ quần áo, ra khỏi nhà đi dạy.

Mạnh Nhất làm ở một phòng vẽ tư nhân kiêm thầy dạy ôn thi môn nghệ thuật, chủ nhật mỗi tuần sẽ đến dạy học, theo cách nói của Chu Lâm là kiếm thêm khoản thu nhập.

Cũng như Chu Lâm nói, tiền kiếm được không ít, Mạnh Nhất nguyện ý hy sinh thời gian cuối tuần để đến đây lấy tiền lương.

Phòng vẽ cách nơi cậu ở khá xa, ngồi xe điện ngầm qua phải mất bốn tệ, Mạnh Nhất chọn ngồi xe buýt, nếu thế có thể giảm hai tệ.

Cuối tuần bị tắc đường, xe buýt tới bến chậm, lảo đảo lắc lư sau một giờ mới tới nơi, trên đường Mạnh Nhất mang theo bánh mì, uống nước lọc là ăn xong bữa trưa.

Lớp Mạnh Nhất dạy có mười người, đều là học sinh cấp ba, còn nửa năm nữa là đến lúc thi, đang giai đoạn mấu chốt nhất, vì Mạnh Nhất muốn bổ sung thêm vài thứ cho bọn họ nên sau khi tan học vẫn dạy thêm một lúc.

5 giờ rưỡi học sinh lần lượt rời đi, Mạnh Nhất đang thu dọn đồ, có phụ huynh của một học sinh đến đây đón con, tới bên cạnh Mạnh Nhất nói “Chào thầy Mạnh”.

Mạnh Nhất ngẩng đầu, thấy là mẹ của một cô học sinh.

Mạnh Nhất khá quen với cô học sinh này, cô bé đã học cậu nửa năm, thiên phú của cô bé không nhiều, nhưng lại rất chăm chỉ, vô cùng nỗ lực, Mạnh Nhất rất thích cô bé.

Mẹ của cô học sinh nhanh chóng lấy phiếu mua hàng ở siêu thị, nhét vào tay Mạnh Nhất, cười nói: “Mong thầy Mạnh có thể quan tâm đến cháu bé thêm chút.”

Mạnh Nhất vội vàng từ chối: “Không cần đâu, cô không cần đưa cháu cái này, cháu cũng sẽ giúp cô bé trong học tập mà.”

Mẹ cô bé không đồng ý: “Kìa thầy cứ cầm lấy, một chút lòng thành mà thôi, giá trị không lớn đâu.”

Mạnh Nhất không chịu, muốn đưa lại phiếu vào tay đối phương.

Lúc này có vài học sinh bị quên đồ đang trở lại lấy, Mạnh Nhất sợ trong lúc đẩy đi đẩy lại bị người khác nhìn thấy, chần chừ giữ ở trong tay một lát, cuối cùng vẫn bỏ vào trong túi, nhỏ giọng nói câu “Cảm ơn”.

Sau khi ra về từ phòng vẽ, Mạnh Nhất cầm phiếu mua sắm ở siêu thị, mua chút hoa quả, lại mua rất nhiều đồ ăn vặt.

Cậu chuẩn bị đồ ăn vặt để tuần sau mang cho bọn trẻ ăn, hoa quả thì cậu mang tới viện dưỡng lão.

Bà của Mạnh Nhất ở viện dưỡng lão tốt nhất toàn thành phố, phòng VIP đơn, tiền phí một tháng lên tới năm con số*.

*5 con số thì ít nhất là 10000 tệ ~ 36tr VNĐ, mà con số thật chắc chắn lớn hơn nhiều.

Mạnh Nhất đứng trong thang máy lên tới tầng VIP, đúng lúc thấy người chăm sóc ra ngoài, liền đuổi theo hỏi: “Hôm nay bà thế nào ạ?”

Người chăm sóc lắc đầu nói: “Không ổn lắm, ban ngày thì bà náo loạn không chịu ăn gì, ý thức cũng không tỉnh táo.”

Bả vai Mạnh Nhất lập tức gục xuống, rũ đầu đứng ở cửa một lát, sau khi ổn định tinh thần mới xách hoa quả vào.

“Bà ơi.” Mạnh Nhất đến đầu giường gọi một tiếng.

Bà không phản ứng lại, trợn tròn mắt nằm ở trên giường, trong miệng lầm bầm gì đó, Mạnh Nhất nghe không rõ.

Mạnh Nhất đi đến cái bàn, chia hoa quả mang đến thành hai phần, một phần bỏ vào tủ lạnh, còn có một phần để ở túi mang sang phòng bên cạnh tặng ông Chu.

Ông Chu phòng bên là người địa phương, ít hơn bà của Mạnh Nhất mười mấy tuổi, vô cùng dí dỏm hài hước, cũng rất nhiệt tình.

Lúc bà của Mạnh Nhất tới đây thì ông Chu cũng đã ở đây rồi, ngày thường lúc bà Mạnh Nhất tỉnh táo ông Chu sẽ thường xuyên sang thăm nói chuyện phiếm.

Không giống bà của Mạnh Nhất, thân thể của ông Chu khoẻ mạnh, không có bệnh gì cả, ông nói ông ấy ở viện dưỡng lão chỉ để hưởng thụ thôi, một ngày ba bữa không cần tự mình nấu, hơn nữa muốn làm gì cũng không cần nhìn sắc mặt của con cái.

Nghe bảo mối quan hệ giữa ông ấy với người trong nhà không tốt lắm, cho nên trong mấy năm nay lần nào Mạnh Nhất đến cũng chưa từng thấy người nhà của ông tới thăm.

Lúc này của phòng của ông Chu đóng chặt, Mạnh Nhất cầm theo túi hoa quả gõ của phòng ông Chu, hỏi: “Ông có trong phòng không ạ?”

“Ai thế?”

Từ bên trong truyền ra giọng của một người đàn ông, không phải ông Chu mà giống giọng của người trẻ tuổi hơn, giọng nói ấy có vẻ quen quen.

Lần đầu tiên Mạnh Nhất nghe thấy giọng người khác ở trong phòng ông Chu, có hơi bất ngờ, đang định giới thiệu, cửa đã được mở từ bên trong.

Người mở cửa có vóc dáng rất cao, trên người mặc sơ mi trắng, đứng trước Mạnh Nhất mà che đến nửa bóng đèn.

Mạnh Nhất cùng hắn đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ, trong chốc lát không ai nói nên lời.

Ông Chu ở trong phòng không nghe thấy tiếng gì, hỏi: “Có phải là Tiểu Mạnh Nhất ở phòng bên không?”

Chu Lâm ấp úng: “Không nhỏ đâu, rất lớn là đằng khác.”
— QUẢNG CÁO —