Manh Phu Tướng Quân

Chương 32



Trong vòng một ngày, chuyện xấu hổ của Tàn gia đã tràn lan khắp kinh thành. Trước thượng triều, Tàn Viễn căng thẳng ngồi trên xe ngựa, đắn đo nên lựa lời gì để cầu tình hoàng đế, thế nhưng chờ đợi lão chỉ là một cuộn thánh chỉ lạnh lẽo.

***

Tửu điếm.

Nghe Tàn Thừa kể lại sự việc xảy ra trong phủ dạo gần đây, Nguyễn Vũ Kỳ hai mắt trợn to đầy kinh ngạc, hắn không ngờ mọi chuyện lại kịch tính đến vậy: “Hoàng đế chẳng những không nổi giận mà còn ban hôn cho Tàn Ngọc.”

Tàn Thừa “ừm” nhẹ.

Nguyễn Vũ Kỳ lặng người hồi lâu, bắt ép Tàn Ngọc thú lão bà bảy mươi tuổi làm chính thất, cái này chẳng phải trực tiếp muốn mạng người sao?

Hắn mải mê suy tư quên mất Triệu Thiên Minh ngồi kế bên, y nhìn một bàn thức ăn màu sắc sặc sỡ trước mặt, thèm nhỏ nước dãi, thê tử toàn gọi món y thích: “Thư Thư, ta muốn ăn.”

Âm thanh thánh thót vừa cất lên, ba hồn bảy vía của Nguyễn Vũ Kỳ cũng quay về, sực nhớ bản thân mang phu quân đến đây là để dùng bữa: “Chàng muốn ăn cái nào trước.”

Cặp mắt y linh hoạt đảo vòng tròn, đưa tay chỉ chỉ tới lui: “Muốn cái này, cái kia, cai kia kia nữa.”

Vừa gắp thức ăn cho manh manh, hắn vừa trêu: “Bụng chàng lớn thật đó nha.”

“Ta… ta không ăn nữa.” Bất ngờ Triệu Thiên Minh ỉu xìu như cọng bún, bỏ đũa xuống bàn.

“Ể?” Nguyễn Vũ Kỳ vô cùng sửng sốt, phu quân ngốc là một tay hắn chăm sóc, cả chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của y, hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Tiểu Minh ngoại trừ thích hắn, còn lại cũng chỉ thích đồ ăn ngon, hiện tại sao lại…

“Minh Ngốc, ta chỉ giỡn thôi.” Hắn vươn tay chọt chọt má y vài cái, dịu giọng năn nỉ: “Chàng đừng giận ta mà.”

“Không có!” Triệu Minh tướng quân mặt phụng phịu như sắp khóc, giọng nói ngày càng nhỏ dần: “Triệu Ù nói cục bột mềm chỉ thích người xinh đẹp, hắn nói ta còn ăn nhiều nữa sẽ biến thành con heo ngốc, khi đó Thư Thư chắc chắn sẽ không cần ta nữa.”

“…” Lại là tên chết tiệt đó, Nguyễn Vũ Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười, vươn tay cưng nựng má y: “Ta thích chàng, mập ốm đều không quan trọng, chàng vui vẻ là được rồi.”

“Sau này không uống thuốc cũng được sao?” Y hí hửng hỏi.

“…” Rõ ràng đang muốn gài mình đây mà, nghĩ kỹ thì Phiến Vân vào phủ cũng được một khoảng thời gian, Tiểu Minh Ngốc ngày nào cũng phải uống thuốc đắng, đổi lại là hắn chắc cũng chẳng vui vẻ gì: “Minh Ngốc, có muốn ăn thêm tào phớ nước đường không?”

“Muốn.” Y gật gật đầu, hắn nhìn y mà thở dài, vẫn chỉ là con nít a.

Chứng kiến điệu bộ thân mật giữa hai người, Tàn Thừa có hơi mông lung. Ban đầu khi biết mình phải gả đến phủ tướng quân làm tân nương tử, Tàn Thư sống chết không chịu, sau cùng bị Tàn Viễn cưỡng chế đánh ngất, trói người ném vào kiệu hoa mà gả đi. Tàn Thừa còn nghĩ đối phương chắc phải ghét bỏ vị phu quân ngốc nghếch này, thế nhưng Tàn Thư chẳng những không chán ghét, ngược lại là dốc lòng chăm sóc cho Triệu Thiên Minh.

“Tam đệ, ngươi bằng lòng sống một đời như vậy sao?” Hắn hỏi.

Nguyễn Vũ Kỳ đang bón thức ăn cho tướng công, nghe vậy động tác trên tay cũng dừng lại, hắn quay đầu khó hiểu: “Ý huynh là…”

Tàn Thừa cũng không ngại nói thẳng: “Nếu Triệu Thiên Minh cả đời không tỉnh lại, mãi mãi là tên ngốc chỉ có thể phụ thuộc vào ngươi, ngươi dám đảm bảo rằng mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời hầu hạ cho y không?”

“…” Nguyễn Vũ Kỳ còn chưa kịp phản bác lại nghe người nọ nói tiếp.

“Ta nghe đồn ngươi đang tìm người chữa bệnh cho y.” Tàn Thừa cười một cách đầy mỉa mai: “Thật ra ngươi cũng đang sợ hãi, sợ sẽ phải chăm sóc cho y cả đời, mọi thứ mà ngươi đang làm chỉ là một cách trốn tránh.”

“…” Nguyễn Vũ Kỳ trầm ngâm.

Được đà lấn tới, Tàn Thừa tiếp tục buông lời cợt nhã: “Còn chẳng bằng tam đệ nghe lời phụ thân, mặc kệ sống chết y, biết đâu sau này sẽ có được vinh hoa phú quý hơn người.”

Hết chịu nổi rồi, Nguyễn Vũ Kỳ tay cầm cốc nước hất thẳng vào mặt đối phương, cười lạnh: “Huynh tỉnh chưa?”

Tàn Thừa ngỡ ngàng, đưa tay lau sạch nước trên mặt, hoàn toàn không tin nổi.

“Ta nói cho huynh biết, còn dám trù ẻo tướng công nhà ta lần nữa thì đừng trách.” Vốn hắn muốn im lặng để cho qua chuyện, thế nhưng cục tức ở giữa cuống họng không tài nào nuốt trôi: “Chuyện Triệu phủ ta không cần huynh quản, Tàn gia toàn một đám không tim không phổi, các người làm gì biết thế nào là yêu?”

Yêu? Tàn Thừa ngơ ngác, dường như rất xa lạ với từ này.

“Yêu một người là mong muốn mọi điều tốt nhất cho người đó.” Bậc thầy lắm lời đã lên sàn, không nhịn được bắt đầu thuyết giáo: “Khi yêu huynh có thể đánh đổi tất cả mọi thứ, biết lo được mất, dẫu hy sinh hạnh phúc của chính mình cũng bằng lòng.”

Tàn Thừa lặng người, người này chắc chắn không phải tam đệ của hắn: “Ngươi là ai? Tàn Thư sẽ không bao giờ nói những lời này.”

“Quan trọng sao?” Hắn lạnh lùng cười: “Hiện giờ Tàn Viễn chắc là đang suy xét đến việc người kế nhiệm, huynh nên mừng rỡ mới đúng chứ, còn ai khác ngoài huynh nữa.”

“Ngươi không muốn thử tranh giành?” Lông mày Tàn Thừa khẽ nheo: “Chẳng phải cả đời người chỉ muốn nhận được sự công nhận của phụ thân sao?”

Buồn cười…

“Thứ tình thân giả tạo đó, ta sớm đã không cần nữa rồi.” Nguyễn Vũ Kỳ thờ ơ nói.

“…” Nhìn biểu tình hờ hững của hắn, Tàn Thừa hiểu rõ, gia đình bọn họ đã sớm tan vỡ rồi.