Tàn Viễn đằng đằng sát khí đứng giữa hắc y nhân, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía Tàn Thư, trong đó là hận ý không thể xem thường. Trăm ngàn lần không ngờ đến, đứa con trai bị lão ghẻ lạnh suốt mười tám năm, vừa được gả vào phủ tướng quân không bao lâu đã như hổ mọc thêm cánh, quay về trả thù Tàn gia, nếu biết trước có ngày hôm nay, từ lúc Tàn Thư được sinh ra lão nên bóp chết hắn.
Tình cảnh của bản thân lúc này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Nguyễn Vũ Kỳ, Tàn Viễn hận hắn, hắn có thể hiểu được, điều khó hiểu nhất chính là tại sao, lão biết hắn đứng phía sau giật dây cơ chứ? Chẳng lẽ Tàn Thừa bán đứng hắn… cũng không giống lắm. Đương lúc Nguyễn Vũ Kỳ còn đang mải mê suy nghĩ, đám hắc y nhân nhận được mệnh lệnh của Tàn Viễn, lập tức cầm kiếm xông tới, mũi kiếm lao nhanh như tên bắn, bay đến chỗ bọn họ đang đứng.
Nguyễn Vũ Kỳ nhanh nhẹn kéo Tiểu Minh Ngốc tránh sang một bên, tuy vậy vẫn bị lưỡi kiếm sắc bén đâm trúng, bả vai bên trái lập tức rách thành một đường, máu tươi lũ lượt tuôn trào, đem áo choàng trên người hắn nhuộm thành màu đỏ.
“Thư Thư!” Triệu Thiên Minh cả kinh, hoảng loạn la lên.
Hắn “rít” sâu một tiếng, rõ ràng rất đau nhưng lại không dám tỏ ra mất bình tĩnh, ánh mắt chuyên chú dõi theo từng hành động của hắc y nhân, bàn tay vô thức đem phu quân ngốc bảo hộ sau lưng: “Bất ngờ đánh lén, hành động tiểu nhân này… phụ thân, ngài cũng dám làm a.”
Không quan tâm lời nói khích tướng của hắn, Tàn Viễn lạnh lùng phất tay, ngày hôm nay không phải nghiệt súc này chết, thì chính là ông!
Căn bản Nguyễn Vũ Kỳ không sợ chết, dáng vẻ bị sét đánh thành một cục đen thùi lùi thê thảm nhất hắn cũng từng trải qua rồi, hiện tại dù là vạn kiếm xuyên tim cũng chẳng phải vấn đề kinh khủng gì, chỉ là hắn luyến tiếc tướng công nhà mình a. Chưa đợi hắn bi ai khóc thương xong, đám người kia đã đến gần, tình thế cấp bách hắn liền đẩy Triệu Thiên Minh sang một bên, tự mình nghênh chiến.
Cũng may thân thủ Nguyễn Vũ Kỳ không tệ, một thân một mình chiến đấu với chục tên che mặt vẫn có thể đứng vững, thế nhưng dùng tay không đọ lại trường kiếm chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, toàn thân hắn đã chi chít vết thương lớn nhỏ, chồng chất lên nhau, y phục trước đó cũng đã biến thành hồng y chói lọi.
Triệu Thiên Minh nhìn thân ảnh bé nhỏ của thê tử đang che chắn cho mình, tâm can đau đến vỡ vụn, nộ khí trong lòng đột ngột bùng phát, y gầm lên một tiếng chấn động trời xanh: “Á!!!”
Sau tiếng thét khiến người đau thấu, trước mắt Nguyễn Vũ Kỳ biến đen, sức cùng lực kiệt hắn ngã xuống, trước khi rơi vào mộng ảo hắn vẫn không thể yên tâm Tiểu Minh Ngốc, sợ y sẽ bị thương tổn.
Thân thể Tàn Thư được vòng tay rắn rỏi đỡ lấy, tóc tai Triệu Thiên Minh tùy ý xõa tung, giấu đi gương mặt y lúc này.
Khi hai nam nhân thần bí tìm đến, chỉ thấy tướng quân bọn họ ngồi trên mặt đất, gắt gao ôm lấy Tàn Thư đang không ngừng chảy máu.
“Tướng quân tha mạng, là do thuộc hạ chậm trễ.” Lôi Thạch và Triệu Tinh đồng loạt quỳ xuống, từ biểu tình lạnh lẽo của đối phương hiện tại, bọn họ liền biết Triệu Minh tướng quân thật sự trở về rồi.
Triệu Thiên Minh chậm rãi bế Tàn Thư lên, xoay người rời đi, chỉ hờ hững phun ra một từ: “Sát!”
Lôi Thạch, Triệu Tinh đưa mắt nhìn nhau, gật đầu hiểu ý. Tiếp đó sau lưng Triệu Thiên Minh không ngừng truyền đến tiếng thét thảm thiết, máu tươi đổ thành dòng, cảnh tượng tức khắc biến thành biển máu với xác người chồng chéo lên nhau, Tàn Viễn nằm trên đất, mũi kiếm xuyên thẳng qua tim, máu từ khóe miệng từ từ chảy ra, tròng mắt lão trợn tròn nhìn theo thân ảnh Triệu Thiên Minh và Tàn Thư dần đi xa.
Giờ phút này khi sắp từ giã cõi đời, Tàn Viễn vẫn không biết mình đã sai ở đâu? Nước cờ lão cất công chuẩn bị, tại sao đột nhiên như biến thành người khác, rốt cuộc lão đã tính nhầm ở đâu chứ?
Một đời tham vọng, cố gắng leo lên vị trí cao nhất, không ngày nào yên ổn, hiện tại lão cũng có thể ngủ được một giấc ngon rồi.
…
Phủ tướng quân náo loạn một trận, hạ nhân trên dưới đều không giữ nổi bình tĩnh, chẳng biết tướng quân cùng phu nhân đã đi đâu, chỉ là lúc trở về toàn thân cả hai đều dính đầy máu tươi. Nghe được động tĩnh lớn Bạch Thanh Sương cùng Triệu Phong Quảng vội vội vàng vàng chạy đến, thấy Tàn Thư mình đầy vết thương được Triệu Thiên Minh cẩn thận ôm trong lòng, trong đầu bọn họ không khỏi kêu vang một tiếng.
So với điệu bộ giả vờ bình tĩnh của hai người, Lữ Phiến Vân tựa như mất hết lý trí, y vội vàng xông đến chỗ Tàn Thư, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tỏa ra hơi thở yếu ớt, trái tim khẽ nhói. Trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Lữ Phiến Vân đoạt lấy Tàn Thư từ tay tướng quân, nửa ôm nửa bế người nọ vào phòng.
Triệu Thiên Minh từ đầu đến cuối không có hành động gì khác, chỉ trơ mắt nhìn hai tay trống rỗng, lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm của nam nhân. Hiện tại trong lòng y đang rất rối ren, giống như bản thân vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, khi mở mắt ra thứ y nhìn thấy chỉ là một bóng lưng yếu ớt đang che chở trước mình, chưa kịp suy nghĩ đã theo bản năng ôm lấy thân ảnh nhỏ bé đó vào lòng.
Gương mặt người trong lòng thật xa lạ, nhưng cảm giác mang đến lại quá đỗi quen thuộc, khiến Triệu Thiên Minh tạm thời không phân biệt rõ là thực hay mơ. Tuy vậy, mỗi lúc nhìn vào những vết thương đáng sợ trên người đối phương, tim y sẽ không tự chủ mà co thắt lại, đau đến mức muốn lấy mạng người.
Lúc đó y lại càng hoảng sợ, bởi Triệu Thiên Minh hiểu rõ cảm giác này là gì… chính là thương xót. Mà tại sao y lại thương xót cho nam nhân yếu ớt kia, chính y cũng không hiểu rõ?
Biến hóa bất thường trên mặt huynh trưởng đều bị Triệu Phong Quảng thu vào mắt, nhìn thấy Triệu Tinh và Lôi Thạch bước vào, hắn liền biết, ca ca thật sự trở về rồi!