Manh Phu Tướng Quân

Chương 43



Sáng hôm sau.

Ánh ban mai bảng lảng rọi vào phòng, xuyên qua lớp màn che rủ xuống gương mặt Triệu Thiên Minh, bị tia nắng đánh thức y khế nheo mi mắt, rất lâu sau mới chậm rãi rời giường. Đưa mắt nhìn sang người bên cạnh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, y nén thở vào một hơi, không khỏi có chút thất vọng.

Để ý thấy trên trán Tàn Thư vương vài sợi tóc mỏng, Triệu Thiên Minh sợ đối phương không thoải mái, liền vươn tay vén gọn lại. Hiện tại đang là ban ngày, bình thường da Tàn Thư vốn đã trắng, giờ phút này lại càng thêm trắng, cả người giống như đang phát quang, cảm giác tồn tại vô cùng mờ nhạt, y như rằng tùy thời đều có thể đột ngột biến mất.

Nếu không phải cảm nhận được nhịp tim Tàn Thư đang đập bình ổn, Triệu Thiên Minh chắc hẳn đã nghĩ đây chỉ là một cái xác chết mà thôi. Đương lúc y đang nghĩ ngợi, cánh cửa bị lực bên ngoài đẩy vào, người xuất hiện không ai khác là tử hoàng tử Hồng Hiên quốc - Lữ Phiến Vân.

Đập vào mắt Lữ Phiến Vân là cảnh tượng Triệu Minh tướng quân chỉ mặc một lớp nội y mỏng ngồi trên giường, bàn tay vẫn còn đặt trên khuôn mặt xinh đẹp của Tàn Thư, thấy y bước vào đối phương vẫn bất động tại chỗ, không hề có ý định rút tay lại. Lữ Phiến Vân trong lòng buồn bực, nhưng lại không có tư cách lên tiếng, ai bảo y chỉ là bằng hữu của người kia, còn nam nhân trước mặt lại là phu quân chung chăn gối chứ.

Nhìn sắc mặt “thối” của ai kia, Triệu Thiên Minh liền đoán ra người nọ đang nghĩ gì, chỉ là... ai rảnh mà quan tâm.

“Đêm qua ngươi ngủ ở đây?” Lữ Phiến Vân vẫn là không nhịn được, thẳng thừng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

NOVEL

TOON

Triệu Thiên Minh thong thả mặc lại y phục, bâng quơ đáp: “Chuyện Triệu phủ ta có liên quan đến điện hạ sao?”

“.” Lữ Phiến Vân im bặt, không nói thêm lời nào, từng bước đi về trước, nhưng khi còn cách giường khoảng ba bước liền bị cánh tay nam nhân ngăn lại, y nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”

“Điện hạ đừng quên, người trên giường đang là phu nhân của Triệu Thiên Minh ta.” Y nhếch môi cười, nói tiếp: “Cách hành xử dạo gần đây của điện hạ đường như đã vượt quá giới hạn rồi đó.”

Bị bắt bẻ, Lữ Phiến Vân tạm thời không phản ứng kịp, bởi lẽ trong ký ức ấn tượng của y với Triệu Thiên Minh là một đại tướng quân anh dũng, lãnh cảm, thậm chí là vô tình, thế nhưng nam nhân trước mắt lại hoàn toàn đối lập, miệng lưỡi làm sao lại đánh đá đến vậy.

Sau khi nói ra lời kia, chính Triệu Thiên Minh cũng bị giật mình, hiển nhiên từ trước đến nay chưa từng xảy ra trường hợp tương tự, chẳng lẽ là tên Tiểu Minh Ngốc nhập hồn lại rồi?!?

Đừng giỡn như vậy a.

“Đừng quên, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi.” Lữ Phiến Vân nói.

Triệu Thiên Minh nhoẻn miệng cười đáp lại: “Ý điện hạ là... dùng cách lấy độc trị độc, kích phát huyệt khí trong cơ thể ta, nhờ đó tác động vào đại não, giúp ta khôi phục ký ức.

“Quả không hổ danh là đại tướng quân, chỉ dựa vào thời gian ngắn liền suy ra được.” Người thông minh như vậy dĩ nhiên Lữ Phiến Vân rất tán thưởng.

“Nhưng nói đi phải nói lại, nếu không phải tình thế lúc đó Tàn Thư bị đe dọa tính mạng, ta cũng không thể nào bộc phát sức mạnh được.” Đây mới chính là điều Triệu Thiên Minh lo lắng, là ai đang âm thầm giúp y hay tất cả chỉ là tình co?

“Ta không rõ.” Lữ Phiến Vân trầm tư suy nghĩ: “Ta chỉ thắc mắc ở chỗ, Tàn Viễn đến báo thù Tàn Thư là do ai giật dây ở phía sau, nếu không có kẻ ở sau lưng âm thầm mượn đao giết người, Tàn Viễn làm sao biết những chuyện kia có liên quan đến người nọ?”

Đúng vậy, mà lý do kẻ bí ẩn kia muốn diệt trừ Tàn Thư chỉ có thể là vì y! Là do Tàn Thư cố chấp muốn trị khỏi bệnh cho Triệu Thiên Minh: “Chẳng lẽ kẻ đứng sau là.”

’Sắc mặt Lữ Phiến Vân biến xanh, hiển nhiên y cũng đã từng nghĩ tới người cao quý đó, chỉ là y không có đủ dũng cảm để thừa nhận, nếu thật là người kia ra lệnh, y phải làm gì tiếp theo đây.

Ngay lúc cả hai đang bàn luận, Lôi Thạch vội vã từ bên ngoài tiến vào, thì thầm vào tai Triệu Thiên Minh, cũng chẳng biết bọn họ nói gì, chỉ là sau đó hai người họ liền rời đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, Lữ Phiến Vân mới chầm chậm bước đến chỗ Tàn Thư, vươn tay chạm nhẹ vào gò má đối phương: “Sao em còn chưa tỉnh lại?”



Ta thật sự . nếu người hãm hại em là nam nhân đó, thì ta phải làm thế nào để đối mặt với em đây? Hay là ta lúc này liền mang theo em bỏ trốn, chỉ cần đi đến một vùng đất xa lạ không ai quen biết, chúng ta liền có thể an nhiên tự tại một đời. Lúc đó em sẽ không phải là phu nhân của Triệu Thiên Minh, ta cũng không phải tứ hoàng tử của phụ hoàng, hết thảy đều rất tốt.



Bàn tay trên giường chợt động đậy, Lữ Phiến Vân quay đầu liền thấy Tàn Thư đang chậm rãi mở mắt.