Bốn giờ sáng hôm sau, Nguyễn Vũ Kỳ như thường lệ đến đình viện từ sớm, bên ngoài trời đầy sương không khỏi khiến người lạnh buốt. Hắn ngồi co ro trên bậc thềm chờ đợi hình bóng quen thuộc sẽ mau chóng xuất hiện, nhưng đã qua được một canh giờ vẫn chưa nhìn thấy ai cả.
Sao Minh Ngốc còn chưa tới?
Đương lúc hắn bận suy nghĩ, bất thình lình một tấm áo lông thú choàng qua vai, cứ nghĩ người sau lưng là phu quân ngốc, Nguyễn Vũ Kỳ mừng rỡ quay đầu, trớ trêu thay tất cả chỉ là suy đoán hão huyền: “Là ngươi sao?”
“Làm ngươi thất vọng rồi à.” Lữ Phiến Vân nở nụ cười nhạt, trong lòng thoáng qua bị thương, chung quy nụ cười rạng rỡ này vẫn không phải dành cho y.
“Có hơi thất vọng một chút.” Hắn cũng không sợ người đối diện sẽ buồn, thành thật trả lời.
“Ngươi..” Dĩ nhiên một kẻ luôn được mọi người tung hứng như y sẽ không nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ bị phũ như vậy, còn là từ người mình thích: “Ta xin lỗi vì ta không phải là tên cẩu nam nhân đó được chưa?”
Thấy người nọ đột ngột lên giọng với mình, sắc mặt “ung” như quả trứng thối, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ đành bất lực thở dài, quả nhiên đàn ông vẫn là những đứa trẻ chưa lớn mà, ơ khoan đã...
“Ngươi vừa mắng ai là cẩu nam nhân đó?” Hắn mau chóng bật người ngồi dậy, điểm tay chỉ thẳng vào mặt người kia: “Nè nè, ta nói ngươi biết, đừng nghĩ hai ta là bằng hữu thì có thể tự tiện mắng người.”
“Bộ ta nói sai sao?” Lữ Phiến Vân nhếch mép cười lạnh, nếu không phải ta thích ngươi, căn bản những kẻ có gan chỉ tay vào ta đều đã xuống chầu Diêm Vương cả rồi: “Tên đó đối xử tệ với ngươi như vậy, ngươi vẫn còn thích hắn được? Tàn Thư, ngươi là đồ ngốc sao hả?”
“.” Nguyễn Vũ Kỳ bị mắng đến ngơ người, dù luôn tìm cách trốn tránh vấn đề này, nhưng thực sự hắn biết rõ, Triệu Minh tướng quân và Tiểu Minh Ngốc không phải là một. Lắm lúc hắn tự mình vắt tay lên trán suy nghĩ, nếu như Triệu Thiên Minh chưa từng biến thành kẻ ngốc, trên con đường của y sẽ không bao giờ xuất hiện thiếu niên tên Tàn Thư, và nếu như Tàn Thư không vì phẫn hận mà tự tử, Nguyễn Vũ Kỳ cũng sẽ không đến với thế giới này.
Có lẽ nhiệm vụ duy nhất của hắn là giúp Triệu Thiên Minh bình phục, trở lại thành đại tướng quân cao cao tại thượng, sau tất cả bọn họ cũng là người của hai thế giới, vĩnh viễn không thể thuộc về nhau. Thế nhưng, Nguyễn Vũ Kỳ lúc này ngoài phu quân ngốc ra thì không còn ai cả, chính miệng hắn bảo không thể ép ai đó yêu một người, nhưng thật tâm bản thân lại ích kỷ, cầu ham muốn Triệu Thiên Minh sẽ thích mình, dù chỉ là sự thương hại thôi cũng được.
Thì ra khi yêu một ai đó, chính mình cũng sẽ hèn mọn đến vậy: “Đúng, dù xảy ra chuyện gì ta vẫn sẽ đeo bám Tiểu Minh Ngốc đến cùng.”
Ngươi nghĩ chỉ có mỗi mình hèn mọn hay sao? Ta cũng khác gì với ngươi chứ, y không khỏi tự cười nhạo bản thân.
Nhìn theo bóng lưng Phiến Vân giận dỗi bỏ đi, Nguyễn Vũ Kỳ cúi lưng nhặt lại áo choàng, hắn nhẹ nhàng phủi sạch bụi bẩn trên áo, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang mọc đằng đông. Núp phía sau tảng đá, Triệu Thiên Minh hoang mang nghĩ tới những lời Tàn Thư nói khi nãy, không hiểu sao khóe miệng lại bất giác nở rộ, trong lòng hân hoan khó tả.
Hai con người, hai tâm trạng... kẻ ngẩng đầu chỉ thấy bầu trời ảm đạm, kẻ cúi đầu lại thấy bầu trời cả một sắc xuân. Thì ra cảnh vật không thuận theo tự nhiên, mà thuận theo lòng người.
***
Vài ngày sau hoạt động trong phủ vẫn diễn ra như thường lệ, chỉ khác ở chỗ tướng quân đại nhân đột nhiên biến mất. Lúc này Triệu Tinh còn đang loay hoay trong sân vườn, cũng chả phải hắn quan tâm chủ tử đến mức phải tự mình cất công đi tìm, mà là A Thạch nhà hắn cũng biến đi đâu rồi, nếu theo như hiểu biết của bản thân về đối phương, tám chín phần là đi theo người kia không sai được.
Phải đi tìm Triệu Phong Quảng hỏi thử xem! Đang định quay người chạy đi, chẳng ngờ hắn vừa xoay đầu đã thấy có người đứng sau lưng mình, Triệu Tinh đúng là bị hù đến hét toáng lên: “Á á á...
Mất một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại, nhìn đến bộ mặt tươi cười của tác nhân gây họa, mặc dù Triệu Tinh dù rất muốn đấm cho vài đấm, nhưng rốt cuộc vẫn là không có cái gan đó: “Tàn... tướng quân phu nhân, người định hù chết tiểu nhân sao?”
Nguyễn Vũ Kỳ vẻ mặt vô tội, gãi đầu cười hì hì: “Xin lỗi, ta không cố ý, chỉ muốn hỏi ngươi dạo gần đây có gặp qua tướng quân không?”
. Triệu Tinh khoanh tay, nhướn một bên mày đầy vẻ châm chọc nói: “Ngài ấy là phu quân của người, người còn không biết thì làm sao ta biết được chứ.”
Có khi nào là do chủ tử chướng mắt người này nên mới mang theo A Thạch trốn ra ngoài? Triệu Tinh thầm nghĩ.
Nguyễn Vũ Kỳ cũng không vì mấy câu khiêu khích của đối phương mà bực tức, hắn chỉ nhẹ gật đầu, mỉm cười đầy thân thiện: “Nghe nói ngươi thích Lôi Thạch.”
“Á!” Triệu Tinh kinh ngạc hỏi lại: “Làm sao người biết được?”
“.” Kỳ thật hắn rất muốn nói cho người nọ biết, toàn bộ suy nghĩ của ngươi đều viết rõ mồn một trên mặt kìa, thế nhưng vì mục đích bản thân, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ có thể giả vờ: “Lôi Thạch bảo với ta như vậy.”
“Cái gì?” Rõ ràng bản thân giấu rất kĩ, thế nào lại để A Thạch phát giác ra được a... hơn thế nữa: “Vậy A Thạch nói thế nào? Hắn có thích ta không?”
Nguyễn Vũ Kỳ biết đã đạt thành ý định ban đầu, hắn híp mắt cười bảo: “Cái gì cũng phải có giá của nó, ngươi xem nên hối lộ ta thế nào đi.”
Con m* nó, đúng là tiểu nhân bỉ ổi mà! Tướng quân đại nhân ơi, ngài còn không mau lấy kiệu lớn rước tân nương tử vào cửa đi, người này với ngài đúng là trời sinh một cặp đó!