Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời Tàn Thư, sắc mặt Triệu Thiên Minh lập tức dịu xuống, khóe miệng cong lên. Bốn người Triệu Tinh chứng kiến một màn này, không nhịn được trắng mắt, thầm phỉ nhổ.
Tướng quân đại nhân, thỉnh tự trọng!!!
Nguyễn Vũ Kỳ lại tiếp tục ở bên tai phu quân ngốc khen ngợi không ngừng, đem tính khí kiêu ngạo của y tâng bốc lên chín tầng mây xanh, dỗ dành đến cả người đều lâng lâng vui vẻ mới dừng lại.
“Đi, ta mang ngươi đi ăn món ngon.” Triệu Thiên Minh hăng hái nắm tay thê tử nhà mình đi về trước, gương mặt phơi phới, rạng rỡ như hoa xuân nở rộ làm người đi đường cũng phải ngoái đầu nhìn lại mấy lần.
Triệu Phong Quảng không nói nên lời, chẳng ngờ huynh trưởng hắn lại thích được “vỗ mông ngựa” tới vậy. Dù chả ưa gì mấy cái bản mặt kênh kiệu kia, nhưng vì vấn đề tiết kiệm ngân lượng của bản thân, hắn chỉ còn cách kéo tay Bạch Thanh Sương gấp rút đuổi theo sau.
Như lời hứa, Triệu Thiên Minh mang hắn dạo khắp nơi, thưởng thức đủ các món ngon vật lạ, Nguyễn Vũ Kỳ ăn nhiều đến mức bụng sắp nổ tung.
“Thử một chút.” Lại một cây kẹo đường đưa đến trước mặt.
Nguyễn Vũ Kỳ bán ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt mong đợi của phu quân ngốc, hắn đắn đo nhận lấy. Phát hiện đối phương chuẩn bị bước tới một sạp hàng bán đồ ăn vặt khác, chưa kịp nghĩ hắn đã nhào tới ôm chặt cánh tay y, khẽ nhíu mày ngăn cản: “Đủ rồi, ta không ăn nổi nữa.”
Hành động bất thình lình của Tàn Thư làm Triệu Thiên Minh giật cả mình, vừa quay đầu liền bắt gặp hai con mắt to tròn đang nhìn y chòng chọc, tại nơi khóe mắt còn có chút ươn ướt: “Sao ngươi lại khóc?”
Tiếng hét cất thanh đầy hoảng hốt của y lập tức thu hút quần chúng xung quanh đến hóng chuyện. Nguyễn Vũ Kỳ cũng bị dọa cho sững sờ, hắn khi nào khóc a, chỉ là ăn nhiều quá có hơi khó chịu, cảm giác như sắp nôn ra thôi. Dù vậy, khi thấy đám đông đang đi về phía bọn họ, hắn liền thức thời kéo tay lang quân nhà mình chạy trốn khỏi đó.
Chạy một khoảng khá xa, cảm thấy đã cắt đuôi được đám đông, Nguyễn Vũ Kỳ mới dừng bước. Hắn thở hổn hển, theo thói quen quay đầu tìm Tiểu Minh Ngốc, gương mặt đối phương vẫn một bộ hồng hào, không có chút biểu hiện gì là mệt mỏi. Kỳ lạ ở chỗ, ánh mắt y không đặt trên người hắn, mà lại chăm chăm nhìn bàn tay đan vào nhau của cả hai, hắn chột dạ muốn rút tay về, nhưng phu quân vẫn một mực giữ chặt.
Khuôn mặt Tàn Thư vì xấu hổ mà đỏ bừng bừng, đảo tròng mắt cực lực né tránh cái nhìn như thiêu đốt của y. Triệu Thiên Minh thấy hắn như vậy, càng nổi hứng thú muốn trêu chọc một phen, từ trước tới nay y cứ nghĩ da mặt thê tử hẳn phải rất dày, chẳng ngờ cũng có lúc lộ ra một mặt biểu cảm này.
Bọn họ đứng cạnh dòng sông Thủy Nguyệt, đêm nay mặt nước vô cùng êm ả, không chút xáo động. Hoa thạch thảo trồng ở hai bên bờ mang sắc tím lãng mạn, phía trên bầu trời trăng tròn vành vạnh, phía dưới mặt nước phản chiếu ánh trăng.
Triệu Thiên Minh nhìn thẳng vào mắt Tàn Thư, không nhịn được vươn tay chạm vào má đối phương, từ lòng bàn tay truyền đến một xúc cảm mềm mại, khiến y chẳng nỡ rời. Nguyễn Vũ Kỳ thuận thế nắm lấy bàn tay to lớn của phu quân, dùng mặt cọ cọ mấy cái, híp mắt cười thành hình bán nguyệt, lúc này nhìn hắn chẳng khác gì con mèo nhỏ đang lấy lòng chủ nhân.
Quả nhiên vị chủ nhân nào đó bị hắn cọ đến toàn thân ngứa ngáy, “tiểu gia hỏa” từ trước đến nay luôn yên vị, hiện tại cũng có xu hướng muốn ngẩng cao đầu. Trong đầu Triệu Thiên Minh vang lên hồi chuông cảnh báo, bước chân vô thức lùi về sau, chẳng biết thế quái nào y lại vô tình rớt xuống bờ sông gần đó.
Từ đầu tới cuối bàn tay Nguyễn Vũ Kỳ vẫn một mực giữ lấy Tiểu Minh Ngốc, thành ra lúc hắn kịp phản ứng lại, bản thân đã ở trong nước rồi. Chật vật hồi lâu hắn mới ổn định được thân thể, nước chỗ bọn họ rơi xuống cũng không
quá sâu, nhiều nhất chỉ tới đầu gối. Thế nhưng bây giờ tư thế cả hai có chút kỳ lạ, tướng công ngồi dưới nước, hẳn thì ngã vào lòng đối phương, bàn tay vẫn còn đang đặt tại địa phương nào đó hơi nhô lên. Tới khi nhận ra là gì, Nguyễn Vũ Kỳ đỏ mặt, theo phản xạ muốn tránh đi.
Thế nhưng lần này phu quân vẫn như cũ kéo lại, mắt phượng đỏ ngầu nhìn hắn: “Gây họa rồi, còn muốn trốn.”
“Ta không...” Chưa đợi hắn nói hết câu, cổ đã bị người ghì chặt, bờ môi mềm mại của đối phương giáng xuống hôn một cái “chốc” rõ to. Ngay sau đó... không còn có sau đó, khóe miệng Nguyễn Vũ Kỳ giật giật vài cái, ngờ vực hỏi lại: “Chỉ vậy thôi?”
Triệu Minh tướng quân còn cảm thấy bản thân vừa rồi rất khí phách, dọa cho thê tử ngơ người, nghe hắn hỏi liền tự hào khẳng định: “Ừm, xong rồi”
“...” Nguyễn Vũ Kỳ triệt để câm nín.
“.” Không chỉ riêng hắn, bốn người Triệu Phong Quảng núp trong bụi cây gần đó cũng bị sự tự tin thái quá của tướng quân đại nhân làm cho hóa đá. Trong tình huống hiện tại, “thiên thời” “địa lợi” đều có cả, người cũng có, chỉ thiếu mỗi não nữa thôi.
Ngay lúc Triệu Thiên Minh vẫn còn dương dương tự đắc, bất thình lình bị một lực lớn cố trụ, gương mặt xinh đẹp của Tàn Thư từ từ áp sát. Còn đang tính mở miệng hỏi là chuyện gì, bỗng một thứ gì đó mềm mại len lỏi vào bên trong, chậm rãi cuốn lấy đầu lưỡi y, triền miên một trận.
Đến khi Nguyễn Vũ Kỳ rời khỏi, từ khóe miệng tướng công ngốc kéo ra một sợi chỉ bạc thanh mảnh, hắn tà mị cười một cái: “Thế này mới là hôn.”
Sở dĩ ban đầu hắn còn muốn cho Tiểu Minh Ngốc thời gian thông suốt, nhưng với tư duy thiên tài của người nọ, không cho thêm một số kích thích, e rằng đến khi bọn họ già rồi, răng cũng rụng hết vẫn còn giữ được một thân trong sạch như bông tuyết.
Ngay khi Tàn Thư chuẩn bị đứng dậy, Triệu Thiên Minh tức thì vươn tay kéo lại, ăn một miếng trả lại một miếng. Nhìn hai nam nhân đang quấn lấy nhau như Thanh Xà Bạch Xà dưới nước, Triệu Tinh và Lôi Thạch ngại ngùng quay lưng đi, chỉ có Triệu Phong Quảng là hứng thú bừng bừng, thầm nghĩ khi nào mới tới phiên mình và Sương Nhi đây?
Bạch Thanh Sương lẳng lặng quan sát hắn, sau cùng như không có gì mà dời mắt về phía khác.