Bên ngoài, bốn người Triệu Phong Quảng đã chờ sẵn từ sớm, chẳng biết qua bao lâu, mặt trời vốn vừa ló dạng cũng đã lên cao, mà tướng quân đại nhân cùng thê tử của ngài ấy vẫn còn ôm ấp trong phòng ngủ, mãi chưa chịu xuất đầu lộ diện.
Triệu Tinh buồn chán, ngồi một bên chống cằm hỏi: “Các ngươi nghĩ xem, rốt cuộc chuyện có thành hay chưa?”
“Dĩ nhiên là thành rồi.” Triệu Phong Quảng nói: “Ngươi nhớ lại gương mặt huynh trưởng ta xem, tám chín phần là bị tẩu tử nắm thóp”
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Bạch Thanh Sương cũng nhẹ nhõm phần nào, Thư ca ca là người tốt, huynh ấy xứng đáng nhận được những điều đó.
Lôi Thạch đang lau kiếm, bất thình lình quay đầu, động tác trên tay chợt dừng lại, kiếm cũng rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng chấn động người xung quanh. Bình thường khuôn mặt hắn căn bản không đổi, giờ phút này lại phát sinh biến hóa lớn, làm người không khỏi tò mò nhìn theo. Tận khi quay đầu nhìn sang, Triệu Tinh cùng Triệu Phong Quảng mém chút “lóa mù mắt chớ” bởi gương mặt hoa xuân phơi phới của tướng quân đại nhân, người nọ còn liếc nhìn hai người, trong mắt hàm ý rất rõ, chính là cười nhạo bọn họ vẫn còn là “cẩu độc thân”.
Ta kháo!!!
Triệu Thiên Minh nắm tay thê tử nhà mình vui vẻ ngồi xuống bàn đá trong sân, đối diện với gương mặt nhăn nhó của hai người họ Triệu, y không kiềm được cười khẽ, nhướng mày đầy thách thức, thậm chí còn có chút ghét bỏ: “Mới sáng sớm các ngươi đã tụ họp trước cửa phòng ta làm gì?”
“Bọn đệ.” Triệu Phong Quảng đang tính mở lời giải thích, liền bị câu nói không có liêm sỉ tiếp theo của ca ca làm cho á khẩu.
“Phải chăng một mình cô đơn quá, nên muốn đến chỗ phu phu chúng ta cầu ấm áp.” Triệu Thiên Minh sắc mặt không đổi nói ra những lời này, quả nhiên lời vừa thốt ra liền thấy bốn người kia đen mặt, khóe miệng giật giật nhưng không dám mắng.
Nhìn bộ dạng trẻ con của phu quân, Nguyễn Vũ Kỳ bị chọc cười, lại sợ mọi người nói mình thiên vị, chỉ đành lên tiếng hòa giải: “Các ngươi đã ăn bánh chưa?”
“Đệ ăn rồi, ngon lắm.” Nghe tới đồ ăn, Triệu Phong Quảng liền quay ngoắt thái độ, cũng chẳng bận tâm mấy lời tổn thương vừa nãy.
“Bánh?” Triệu Thiên Minh nghiêng đầu, thắc mắc với Tàn Thư: “Sao ta lại không biết, là bánh gì vậy?”
Nguyễn Vũ Kỳ cầm dĩa bánh trên bàn đưa đến trước mặt y, giải thích: “Đây gọi là bánh trung thu, thường ăn vào dịp Tết hoa đăng, nhân có nhiều loại, nào là thập cẩm, đậu xanh, khoai môn. Chàng muốn thử vị nào trước?”
Y ngẩng đầu nhìn bốn cặp mắt mèo đang dõi theo, lại nhìn mấy cái bánh màu cam tròn tròn trên dĩa, ý vị thâm trường nói: “Ta muốn hết.”
Trông thấy mấy người kia dùng ánh mắt ai oán nhìn mình, Triệu Thiên Minh thập phần vui vẻ, cho các người thèm chết đi!
Nguyễn Vũ Kỳ thở dài, tranh thủ lúc cả đám người còn đang nhao nhao như
cái chợ, hắn vô thanh vô thức cầm dĩa bánh đi về một hướng. Đứng trước cửa phòng Phiến Vân hồi lâu, chần chừ mãi hắn mới vươn tay gõ cửa, nhưng sau một lúc lâu vẫn chưa nhận được hồi âm, còn tưởng đối phương hẳn là đang giận dỗi, chẳng ngờ nha hoàn thấy hắn cứ đứng gõ cửa, liền nói cho hắn biết từ chiều hôm qua người nọ đã đi ra ngoài, đến tối vẫn chưa trở lại.
Nghe vậy, Nguyễn Vũ Kỳ định bụng rời đi, chẳng ngờ vừa xoay người liền trông thấy người nọ đi tới. Lữ Phiến Vân cũng vừa vặn nhìn thấy hắn, mệt mỏi cả đêm tự động tan biến, chỉ có hân hoan trong lòng là chẳng thể che giấu: “Ngươi đến tìm ta sao?”
Hắn cũng không trốn tránh, gật đầu: “Ta có làm vài cái bánh ngọt, muốn mang sang cho người dùng thử.”
“Ở ngoài không tiện nói chuyện, vào trong đi” Lữ Phiến Vân mở lời.
“Ừm.” Nguyễn Vũ Kỳ khẽ đáp, theo y đi vào phòng.
Cả hai mặt đối mặt nhưng không nói gì, cảm thấy không khí xung quanh ngày càng xấu hổ, Nguyễn Vũ Kỳ đành tự mình nói trước: “Ngươi ăn thử đi.”
“Ân” Lữ Phiến Vân cắn một miếng, vỏ bánh bên ngoài mềm mềm thơm thơm, bên trong lại có nhân đủ vị, y nghĩ mãi nhưng chẳng đoán ra: “Đây là gì?”
“Là bánh trung thu đó, ngươi vừa ăn là nhân thập cẩm, có hạnh nhân, lạp xưởng, mè rang, còn nhiều nguyên liệu khác nữa.” Mỗi lần kể về đồ ăn, hai mắt Nguyễn Vũ Kỳ theo thói quen sáng bừng, hắn hồ hởi đến nỗi chính bản thân cũng không nhận ra.
Lữ Phiến Vân bị hành động đáng yêu của đối phương chọc cười, vươn tay che miệng.
“Ngươi cười lên rất đẹp đó.” Nguyễn Vũ Kỳ thật tâm khen ngợi: “Sau này cười nhiều vào.”
“” Y ngạc nhiên nhìn Tàn Thư, trong lòng trở nên khó chịu, rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng lại chẳng thể nào phát thành tiếng. Thì ra tình cảm giữa người với người chẳng những bị ngăn cách bởi tiền tài địa vị, mà còn là thời điểm, nếu người gặp gỡ Tàn Thư khi đó là y, liệu mọi chuyện sẽ khác đi chăng?