Manh Phu Tướng Quân

Chương 58



Sau trận cãi vã đó, Lữ Phiến Vân hôm sau liền rời đi. Hạ nhân trên dưới đều không hiểu chuyện gì, nhưng cũng chỉ dám lén lút bàn luận sau lưng. Khi nghe tin, Triệu Phong Quảng và Bạch Thanh Sương nhanh chóng đuổi đến, nhưng khi ra tới cổng, xe ngựa Lữ Phiến Vân đã đi xa.

Trái ngược với thái độ hoang mang của mọi người, Nguyễn Vũ Kỳ vẫn bình thản như nước, giống như đã dự đoán từ trước. Hắn nằm trên ghế ở hoa viên, an tĩnh đọc sách, hoàn toàn ngăn cách với thể giới xung quanh. Triệu Thiên Minh từng bước tới gần, cước bộ nhẹ tựa lông hồng, không một động tĩnh tiếp cận Tàn Thư, y cứ tưởng sẽ không bị nhận ra, nhưng khi còn cách mục tiêu tầm ba bốn bước, liền thấy đối phương quay đầu nhìn mình.

"Trực giác em nhạy thật đó." Triệu Thiên Minh gật gù tán thưởng, nửa ngồi nửa quỳ trên đất, vươn tay xoa xoa gò má thiếu niên, ánh mắt tràn ngập cưng chiều: "Ta nghe nha hoàn nói, sáng giờ em vẫn chưa ăn gì, sao vậy, có chỗ nào không khỏe?"

Nguyễn Vũ Kỳ im lặng không đáp, chỉ thuận thế ở trên tay phu quân cọ nhẹ, hai mắt híp lại thành hình bán nguyệt, cười mỉm.

Thấy hắn không muốn nói, Triệu Thiên Minh cũng chẳng tiếp tục dò hỏi. Ngày hôm qua lúc Tàn Thư rời khỏi phòng Lữ Phiến Vân, y đã trông thấy, dù không nắm rõ mồn một, ít nhiều cũng đoán ra được đại khái.

Cả hai ngồi trong hoa viên hi hi ha ha cả buổi, bất ngờ lão quản gia chạy tới thông báo, nói rằng mệnh quan triều đình đại giá cố phủ, đã chờ sẵn ở đại viện. Bên này Nguyễn Vũ Kỳ còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện, phía bên kia đã thấy tướng công ngốc vung tay, đánh mạnh một chưởng vào bụng mình, khi hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngụm máu tươi trên cỏ.

"Phu quân!" Hắn hoảng hốt đỡ lấy Tiểu Minh Ngốc, lúc này cơ thể đối phương mềm nhũng, tựa như không có xương sống mà bám dính lên người hắn, gương mặt trắng toát như bột mì, trông chả khác gì một người sắp chết tới nơi.

"Đừng sợ, sẽ ổn thôi." Triệu Thiên Minh dịu giọng trấn an cục bột mềm.

Như hiểu ra điều gì, Nguyễn Vũ Kỳ cũng không làm loạn, nghiêm túc phối hợp với y. Bên ngoài, toàn bộ người trong phủ tướng quân đều có mặt, lần lượt quỳ rạp ra đất, còn người đang đứng kia, từ cách ăn mặc liền có thể nhận ra được, chính là một đại thái giám.



Vị công công ước chừng đã ngoài sáu mươi tuổi, gương mặt già nua với vô số nếp nhăn, râu lẫn tóc đều một màu bạc trắng, vừa nhìn thấy hai người, ông trên dưới đánh giá một lượt, chân mày tự động nhếch cao, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Lão thái giám cũng không nhiều lời, cầm lấy chiếu chỉ đọc to: "Hoàng đế chiếu viết, nghĩ đến Hồng Hiên quốc đại tướng quân có công với nước, nhiều lần vào sinh ra tử...".

Hai bàn tay Triệu Thiên Minh đặt trên gối đã siết chặt, ít nhất y vẫn còn giữ được chút bình tĩnh, nhưng Nguyễn Vũ Kỳ càng nghe càng kinh hồn bạt vía.

Công công vẫn đang đọc chiếu chỉ: "... Thỏa cho ước nguyện của Triệu ái khanh, trẫm đặc biệt phê chuẩn cho toàn gia rời khỏi kinh thành, ban thưởng một mảnh đất ở Hạ Dương, ngày sau có thể an cư hưởng lạc. Bố cáo toàn dân, khâm thử!!!"

Triệu Thiên Minh khó khăn đứng dậy, cả người lay lắt như ngọn cỏ trước gió, Nguyễn Vũ Kỳ chỉ có thể dùng hết sức giúp y giữ thăng bằng. Sau khi nhận lấy chiếu chỉ, bọn họ liên tục gật đầu cảm tạ, đại thái giám ý vị xem thường, vừa xong nhiệm vụ liền phất ống tay áo bỏ đi.

"Ca ca, chuyện này là sao?" Triệu Phong Quảng hoang mang cực độ, rõ ràng những điều này huynh trưởng chưa từng bàn qua với hắn.

Ai nấy đều dùng gương mặt ngơ ngác nhìn nhau, phải biết Hạ Dương là vùng quanh năm hạn hán kéo dài, ba năm không rơi nổi một giọt mưa, so với việc bị đày ra biên ải chẳng khác nhau là bao. Gì mà an cư hưởng lạc, không biết có qua khỏi mùa đông này không nữa. Nghe thấy những lời xì xào bàn tán xung quanh, Nguyễn Vũ Kỳ không thèm để vào tai, bởi hắn tin tưởng vào tướng công, việc y làm ắt có lý do của nó.

Ba ngày sau, binh lính theo lệnh Lữ Đồng Hiên đến niêm phong phủ đệ, dân chúng khắp kinh thành lại được một phen ồn ào, hàng trăm dị bản tung ra ngoài nào là đại tướng quân đắc tội hoàng đế, Triệu Minh tướng quân hiện tại chỉ là tên bệnh tật, một thanh kiếm gãy cũng không nâng lên khỏi mặt đất,... Nguyễn Vũ Kỳ đỡ phu quân ra khỏi cửa phủ, bên ngoài có vô số bá tánh vây quanh hóng chuyện, nhìn bộ dạng yếu ớt của Triệu Thiên Minh đều xác thực thật hư tin đồn, quả nhiên hiện giờ chỉ là một tên phế vật.

Bên cạnh những người dân tỏ ra tiếc thương cho vị tướng lĩnh cao quý nhưng mệnh khổ, lại là những kẻ chỉ biết cười nhạo, thầm phỉ báng Triệu Thiên Minh đã hết giá trị. Thu hết mọi ánh nhìn, Nguyễn Vũ Kỳ nhận ra coi thường trong mắt đám người, chỉ hận không thể tiến lên đánh từng tên một.