Nguyên Sơ đi xuống trước, hạ giọng nói với Vạn Linh Nhi:
"Nếu có thể, ta sẽ để cho ngươi chạy trước, đến lúc đó, ngươi lập tức đi tìm một người, sau đó liên hợp với các tôn giả Nguyên Anh khác tới đây, cùng diệt trừ cái đám rác rưởi này. Nếu không, nói không chừng sau này bọn chúng sẽ trả thù quốc gia các ngươi."
Vạn Linh Nhi nghe thế, nghiêm túc gật đầu: "Chỉ cần ta có thể thoát ra khỏi đây, ta nhất định sẽ bảo Phụ hoàng cho người tới! Chỉ là, rốt cuộc đây là nơi nào? Sao nhìn ngươi có vẻ rất quen thuộc chỗ này vậy?"
Nguyên Sơ nói: "Nếu ta nói chắc chắn ngươi cũng biết đây là nơi nào.."
Nàng tiến lại gần, vừa nói vừa cười bên tai Vạn Linh Nhi: "Nơi này, là Hỗn Nguyên tông!"
Trong nháy mắt, sắc mặt Vạn Linh Nhi thay đổi hoàn toàn!
Hỗn Nguyên tông, đây chính là Hỗn Nguyên tông?
Cơ thể Vạn Linh Nhi không kiềm được mà run rẩy, cái ma môn phỉ nhổ nữ nhân trong truyền thuyết, lợi dụng đàn bà để tu luyện oán khí đó, nơi mà nữ nhân một khi bước vào không chết thì cũng phát điên, nàng đường đường là một công chúa, lại bị bắt tới đây?
Lúc này, có kẻ đẩy Vạn Linh Nhi một cái!
"Không được thì thầm gì hết, mau đi xuống!" Hắn hừ một tiếng: "Các ngươi không biết đây là đâu chứ gì? Đây chính là Hỗn Nguyên tông! Nữ nhân đã tới đây thì sẽ không thoát ra được, cho nên các ngươi tốt nhất là nên cẩn thận, nếu không hậu quả các ngươi không gánh vác nổi đâu!"
Tên nói những lời này, chính là Tứ trưởng lão, kẻ đưa các nàng đi gặp Ma tổ, mặt hắn dữ tợn, dọa cho Vạn Linh Nhi sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng kéo Nguyên Sơ đi xuống.
Trên đường đi, Nguyên Sơ ung dung ngắm nhìn xung quanh, trên đảo nhỏ này xây rất nhiều lầu các, cây xanh tươi tốt bao xung quanh, dễ thấy nhất chính là một điện thờ cao chín tầng, đẹp đến lộng lẫy.
Xét về trình độ hoa mỹ này mà nói, nơi này hẳn là đại bản doanh của Hỗn Nguyên tông, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc bứt dây động rừng, nàng phải thăm dò thực lực của những kẻ ở đây trước đã
Xung quanh không ít nam nhân đang làm việc hoặc luyện võ, vừa thấy hai nữ tử tới, liền dừng tay lại nở nụ cười xấu xa, thấy rất nhiều người đang chỉ trỏ vào hai nàng, tay Vạn Linh Nhi đang nắm lấy tay Nguyên Sơ cũng chảy ra mồ hôi lạnh!
Nàng không hiểu tại sao Nguyên Sơ lại không sợ hãi như vậy, nhưng mà thấy Nguyên Sơ vẫn rất bình tĩnh như vậy, nàng cũng dần yên tâm một chút.
Lúc này, đột nhiên có tiếng khóc truyền tới. Nguyên Sơ và Vạn Linh Nhi lập tức quay sang, thấy một đám nam nhân, đang đuổi mười mấy nữ nhân gầy như que củi đi ra từ lầu các như đang đuổi đám gia súc vậy, đi về phía rừng rậm.
Trên mặt những nữ nhân kia đều có vết tím bầm quỷ dị, mắt trừng ra, đầy tia máu, đáng sợ hơn, các nàng còn đang mang thai, bụng to phồng lên!
"Đám ma đầu! Các ngươi.. Các ngươi sẽ không sống tốt! Ta có thành quỷ.. cũng sẽ không tha cho các ngươi!"
Một nữ nhân trong số đó, đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, hét đến khản cả giọng như vậy, sau đó một nam nhân quật roi xuống, nàng ấylập tức ngã nhào xuống đất, không bò dậy nổi!
"Đáng ghét!" Vạn Linh Nhi muốn đứng ra bảo vệ mặc kệ có bị đánh hay không, nhưng lại bị Nguyên Sơ kéo lại.
Nàng cảm nhận được, ở trên chỗ cao nhất của lầu các kia, có hai tên cao thủ Nguyên Anh đang trấn giữ, không nắm chắc được phần thắng, thì không nên hành động thiếu suy nghĩ.
"Ngươi biết điều một chút, muốn cứu người khác, thì cứu được ngươi trước đã rồi tính sau."
Lời nói của Nguyên Sơ bị Tứ trưởng lão nghe được, bật cười ha ha!
"Vẫn là đứa nhóc này hiểu chuyện, công chúa cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi! Muốn cứu người, thì lo cho mình trước đã!"
"Ngươi! Các ngươi!" Mặc dù Vạn Linh Nhi không cam lòng, nhưng nghĩ tới tình cảnh của nàng hiện tại, đành yên lặng, cái nơi quái quỷ này, cho dù là nán lại một khắc nàng cũng không muốn!
Mà Nguyên Sơ nghe vậy, ngẩng đầu lên, giọng nói thanh thúy nói: "Tứ trưởng lão, những người này sẽ bị đưa đi đâu?"
Tứ trưởng lão ngạc nhiên nhìn Nguyên Sơ, từ trước đến nay lão chỉ nghe thấy tiếng nữ nhân khóc mắng, đã rất lâu rồi chưa từng thấy ai không sợ chết như Nguyên Sơ, lão cười gằn.
"Chúng sẽ bị hiến tặng làm tế phẩm cho Lão tổ tông! Càng bị hành hạ đến thảm thương, Lão tổ tông càng thích nhất là những đứa đang mang thai kia, đối với Lão tổ tông mà nói, chính là mỹ vị không gì sánh bằng!"
"Ọe!" Vừa nghe bọn chúng nói Lão tổ tông sẽ ăn thịt người, Vạn Linh Nhi không nhịn được nữa mà nôn ra. Nàng sợ hãi khiến những kẻ xung quanh bật cười, tựa như các nàng càng sợ, bọn chúng càng vui sướng!
Nguyên Sơ nhắm hai mắt cẩn thận cảm nhận, phát hiện ra hướng những nữ nhân kia đi tới không hề có cường giả trấn giữ, chỉ là đó là một vùng đất rất nóng, xem ra là có đó gì bí ẩn.
Thấy Nguyên Sơ chẳng sợ chút nào, trên đường đi tới gặp Ma tổ, Tứ trưởng lão cố ý giảng giải cho các nàng một chút.
"Ha ha, hai tiểu nha đầu, thấy điện thờ cao chín tầng màu xanh da trời ở kia chứ? Ở trên tầng cao nhất, chính là thiên đường của Hỗn Nguyên tông bọn ta, nữ nhân đi vào đó sẽ được hưởng phúc, mỗi ngày chỉ cần phục vụ chừng mười nam nhân là có thể nghỉ ngơi, nữ nhân dù có nằm mơ cũng muốn được tới đó!"
Tứ trưởng lão trông chỉ bốn mươi năm mươi tuổi, cười một tiếng để lộ hàm răng nhọn hoắt màu đen, hơn nữa trên người còn có mùi tanh nồng nặc, Nguyên Sơ thầm may mắn vì mình đã phong bế khứu giác từ trước.
"Thế còn tầng ở bên dưới kia thì sao?" Dường như Nguyên Sơ không hiểu một ngày phục vụ mười mấy người là có ý gì, chỉ một nơi hỏi.
"Nơi đó sao.." Tứ trưởng lão sờ gương mặt đầy vệt đen của mình, cười đểu: "Nữ nhân ở nơi đó cũng khá may mắn, đều là những người đang mang thai, sau khi sinh hài tử mới quyết định sẽ đi đâu!"
"Những hài tử kia thì sao?"
Người đứng bên cạnh Tứ trưởng lão cũng cười cười: "Có linh căn thì nuôi lớn, còn nếu không có, sẽ dùng để biếu Lão tổ tông, nhóc con, ngươi sợ chưa hả?"
*
Bởi vì trứng rồng đang ở bên người Nguyên Sơ, nên Dạ Trầm Uyên có thể cảm nhận dựa vào khế ước sinh mạng, cấp tốc chạy về một hướng. Kết quả, hắn đuổi tới bờ biển, cuối cùng lại rơi xuống một chỗ toàn đá ngầm.
"Kỳ lạ."
Dạ Trầm Uyên nhắm hai mắt, sau đó ảo não mở mắt ra: "Ta có thể cảm nhận được trứng rồng đang ở ngay hải vực này, nhưng dường như có cái gì quấy nhiễu ta, khiến ta không thể nào xác định được vị trí, càng không tìm được cửavào, đáng ghét!"
Lệ lão nói: "Đừng nóng, nha đầu Nguyên Sơ kia rất thông minh, hơn nữa dù nhìn nó làm việc có vẻ hấp tấp, nhưng thật ra rất cẩn thận, sẽ không sao đâu, chúng ta cẩn thận tìm lại là được."
Dạ Trầm Uyên cau mày: "Không được, hải vực này quá lớn, một mình ta, không biết đến bao giờ mới tìm được.. Sư phụ từng nói, người bị bắt đi kia là một công chúa, xem ra, ta phải nhờ cậy vào Phượng Triều quốc rồi!"
Dạ Trầm Uyên vừa nghĩ tới đây, đã vung tiền nhờ các ngư dân xung quanh đưa tin về cho Phượng Triều quốc, sau đó tiếp tục tìm kiếm trên biển.
Sư phụ là vì tìm mẫu thân hắn nên mới mạo hiểm một mình. Bất kể ra sao, hắn cũng không thể để cho sư phụ gặp chuyện được!
*
Lúc này, đám người Nguyên Sơ đã đến đại điện của Hỗn Nguyên tông!
Dọc đường đi, Vạn Linh Nhi không chỉ nôn ọe một lần, lúc này mặt đã chẳng còn chút máu. Nghe lời giảng giải của Tứ trưởng lão trên đường, Vạn Linh Nhi rất sợ, như lão nói, ở Hỗn Nguyên tông này, nữ nhân chỉ cần phục vụ mười mấy người một ngày quả thật là "may mắn"!