Bước chân ấy dừng lại trước chiếc cổng cao vời vợi, lặng lẽ một hồi lâu. Khung cảnh Thiệu phủ lấp lánh hiện lên trước mắt, có nên vào không? Linh Quân đứng lặng ở cổng Thiệu gia, đôi mắt phủ một lớp sương mờ hướng về căn phòng lập lòe ánh đèn vàng, hắn chần chừ mãi, cuối cùng quay gót đi. Mái tóc khẽ đung đưa, bóng lưng tràn trề mệt mỏi.
"Linh Quân?"
Tim hắn trật một nhịp. Thanh âm ấm áp kia vang lên ngay sau lưng hắn, vẫn nhẹ nhàng như vậy. Hắn thống khố lắm rồi, hắn không muốn quay lại, hắn không muốn chuốc thêm cho người kia đau đớn.
Nhưng hắn không thể chống lại lý trí, một mực ngoảnh đầu lại. Thiệu Huy đứng trước mặt hắn, mái tóc rũ xuống đôi mắt hồ ly đẹp tựa sao sáng, lẳng lặng nhìn hắn. Đồng tử Linh Quân dao động, hắn nhớ nhung người này biết bao nhiêu, nhưng không hề có dũng khí để nói ra.
"Ờm... tôi xin lỗi, tôi sẽ về ngay."
"Nếu đã đến rồi thì sao không vào trong đi? Quần áo của em làm sao thế?"
Thiệu Huy liếc nhìn bộ áo đẫm máu của hắn, thoáng nghĩ hắn lại bị thương ở đâu rồi. Nhưng xem xét kĩ một lượt, trên người hắn đều lành lặn, không có bất cứ vết thương nào.
"Anh.... đừng có đối xử với tôi như không có chuyện gì xảy ra như vậy. Anh phải hận tôi đi, mắng chửi tôi hay thậm chí đánh tôi cũng được mà. Đừng làm tôi cảm thấy tội lỗi như vậy, tôi ghét bị người khác gọi là đồng tính thì sao chứ? Là tôi sai sao? Chỉ có một mình tôi là kẻ ngốc thôi đúng không?"
Thiệu Huy tiến đến nắm lấy đôi vai nhỏ đem vào lòng ôm, hắn không biết Linh Quân gặp chuyện gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng dấp mệt mỏi đầy phiền não của Linh Quân, hắn không thể nào chịu được. Đôi môi hắn yên vị trên mái tóc của Linh Quân, nhẹ nhàng đặt vào một nụ hôn.
"Em không có sai, cho dù sự việc có như thế nào thì em vẫn không sai. Người sai là tôi có lỗi cũng là tôi, là vì tôi thích em, cho nên bản thân tôi sai là được, em không cần thấy có lỗi."
"Thiệu Huy.... tôi mới gϊếŧ chết Đồng Hiển Vy...." Hắn tựa đầu vào ngực của Thiệu Huy, nhỏ giọng nói. Hắn chuẩn bị tâm lý bị Thiệu Huy đẩy ra rồi, chỉ là cho hắn tựa một chút, cho hắn ngửi hương thơm này một chút.
Nhưng không, Thiệu Huy càng ôm chặt hắn hơn, làn gió thoang thoảng phất nhẹ mái tóc của hắn, Thiệu Huy dùng tay chỉnh lại tóc cho hắn, ôm lấy đầu hắn mà tựa sát vào. Hắn thoáng ngỡ ngàng, đôi mắt chớp chớp nhìn Thiệu Huy.
"Nè! Tôi vừa mới gϊếŧ người đấy, tôi vừa gϊếŧ đồng nghiệp của anh đấy, anh...."
Hắn khựng lại. Hắn đối diện với đôi mắt hồ ly kia, đôi mắt ánh lên một tia sáng, tràn đầy ấm áp ôn nhu. Thiệu Huy thở dài buông hắn ra, hai tay ôm lấy cổ hắn mà đặt lên trán một nụ hôn. Đôi môi kia vẫn ấm nóng lạ thường, hành động của Thiệu Huy nhẹ nhàng đến mức hắn cứ ngỡ đây là mơ.
"Nhóc con, còn nhớ tôi đã nói gì hay không? Em là con người, em cũng có lựa chọn riêng của bản thân mình. Đau buồn, khóc đi. Tức giận, mắng chửi đi hay là gϊếŧ người cũng được, tôi đều nghe theo em."
Hắn không biết mình nên làm thế nào đây? Hắn không đơn thuần xem Thiệu Huy là bạn, Thiệu Huy đối với hắn hơn một người bạn, nhưng hắn vẫn không dám đảm bảo tình cảm của bản thân. Hắn cứ mơ hồ như vậy, rồi lại tình cờ tổn thương Thiệu Huy một lần nữa, hắn không muốn. Nhưng ngay cả lời nói, ánh mắt của Thiệu Huy tựa thuốc phiện chuốc say người, đều khiến hắn muốn ở bên cạnh.
"Anh cứ như vậy.... liệu tôi có buông được không? Mắng tôi đi chứ! Đánh tôi đi, tôi là một tên cầm thú, một tên sát nhân!"
Hắn gào lên, hắn thật sự ngột ngạt lắm rồi. Cứ mỗi lần quay lưng đi đều bị giọng nói kia níu giữ lại, cứ cố chấp ở bên cạnh như thế, sẽ có ngày hắn mất đi Thiệu Huy. Bàn tay nắm lại thành quyền, từng phát từng phát thẳng vào lồng ngực chật chội. Thiệu Huy hoảng loạn ngăn hắn lại, ghì chặt bàn tay hắn xuống, cố gắng trấn an hắn.
"Linh Quân, em bình tĩnh nghe tôi nói được không?"
Thiệu Huy đau khổ nhìn Linh Quân, hắn không muốn nhìn thấy Linh Quân trong bộ dạng như vậy, ánh mắt đau đớn kia làm hắn đau hơn gấp trăm lần. Hắn cố gắng dùng lời lẽ ngọt ngào để dỗ Linh Quân, nhưng Linh Quân vẫn gằn giọng, nhất quyết đòi hắn mắng mình, lăng mạ mình. Hắn có thể làm được sao?
Hắn kéo Linh Quân lại gần, ôm lấy vùng cổ mà ép chặt, đôi môi chiếm lấy bờ môi dày của Linh Quân. Người trong lòng hắn chống cự mãnh liệt, nhưng hắn nhất quyết kẹp chặt ở trong lòng, môi ấn xuống một cách tàn bạo. Linh Quân vùng vẫy vẫn không thoát ra được, cuối cùng thả lỏng vai, rít ra một hơi dài mệt mỏi. Hắn buông đôi môi kia, nhẹ nhàng nói, "Tôi xin em.... đừng như thế nữa, được không?"
Linh Quân hất nhẹ cánh tay đang giữ vai mình, khẽ gật đầu. Thiệu Huy nhìn hắn mỉm cười, nụ cười hiện lên như mảnh trăng sáng giữa bầu trời đen tối đầy ảm đạm.
***
"Đây! Mặc vào nhanh không thì cảm." Thiệu Huy chìa ra trước mắt một chiếc áo ba lỗ đen cùng một chiếc boxer xanh thẫm. Linh Quân ngồi trên giường, lười nhác đến độ không thèm cầm lấy, liền hất hất mặt sang bên cạnh, ý bảo Thiệu Huy để sang đấy.
"Nước ngấm vào tóc thì sẽ bệnh đấy. Lại đây." Thiệu Huy lắc đầu ngán ngẩm, thuận tay chộp luôn chiếc khăn trắng trên đầu hắn. Linh Quân miễn cưỡng đến gần, môi thoáng qua một nụ cười. Thôi thì cứ như vậy đi, hắn cứ đối xử với Thiệu Huy bình thường như trước cũng được.
Thiệu Huy nhẹ nhàng lau từng lọn tóc, bàn tay nhẹ nhàng chà xát chiếc khăn bông trắng. Hắn cảm thấy giá như mọi chuyện cứ mãi như vậy cũng được.
"Xong rồi. Đi ngủ thôi."
"Không định hỏi tôi lý do tại sao gϊếŧ Đồng Hiển Vy à?" Linh Quân mặc vào chiếc áo ba lỗ, sẵn tiện xỏ luôn boxer vào, vừa mặc vừa hỏi.
"Hỏi thì em trả lời tôi sao?" Thiệu Huy chép miệng một cái, trèo lên giường nằm xuống. Linh Quân nhìn hắn, khẽ leo lên bên cạnh, xoay người nhìn hắn nói nhỏ, "Lần này tôi trả lời."
"Mèo nhỏ a .... tôi biết lý do từ lâu rồi. Đồng Hiển Vy là chủ mưu sự việc hội thao hôm đó, và cũng là người khai với thanh tra đã nhìn thấy em tại hiện trường tự sát của Hy Văn."
Thiệu Huy quay người, ánh mắt đối diện với hắn, nhẹ nhàng vuốt lại lọn tóc rối của Linh Quân.
"Ủa sao biết hay vậy? Đoán như thần luôn a." Linh Quân ngạc nhiên nhìn Thiệu Huy, hắn đã nói gì đâu mà Thiệu Huy biết hết rồi?
"Đàn em Du Quán của em nói cho tôi biết."
"Đệt! Anh thân với nó khi nào vậy?"
"Gần đây thôi. Lúc tôi đến ngăn em định mắng cậu ta đó, cho nên cậu ta biết ơn tôi."
"Ơ thế tôi lại vào vai phản diện nữa chứ gì, lúc nào chỉ có mấy người mới là người tốt thôi."
Hắn bất đồng mà vểnh đôi môi dày lên, Thiệu Huy nhìn điệu bộ ấy lăn ra cười. Hắn lẳng lặng nhìn Thiệu Huy, tâm thật nhẹ nhõm. Hắn cúi người nhìn rõ gương mặt Thiệu Huy, từng đường nét ăn sâu vào tâm trí hắn, hôm nay lại đẹp một cách lạ thường. Linh Quân cúi xuống hôn lên khóe mắt Thiệu Huy, đôi mắt hạ xuống, "Thiệu Huy, tôi xin lỗi."
"Hôm nay em làm sao vậy? Đột nhiên lại xin lỗi...." Thiệu Huy chớp chớp mắt khó hiểu, vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của Linh Quân. Hắn không quen cái kiểu nói chuyện lịch sự như vậy của Linh Quân, kể cả lời xin lỗi nghe cũng không lọt tai nổi.
"Xin lỗi vì lời hôm đó, đã mắng anh là loại phóng túng. Tôi thật sự xin lỗi, tôi không hề muốn xúc phạm anh, tôi chỉ...."
Thiệu Huy ôm lấy eo hắn mà xoay người, đè hắn dưới thân. Đôi mắt cong rũ lên một đường hoàn mĩ, yết hầu của Thiệu Huy cứ lên xuống không ngừng, cảnh tượng này tất thảy đều lọt vào mắt hắn, hắn có thể không có cảm giác gì sao? Thiệu Huy tiến lại gần, hắn liền hoảng loạn đưa ngón tay nhỏ nhỏ bé bé chặn trước môi Thiệu Huy, miệng lắp bắp, "Thiệu Huy, không được."
"Đi mà. Cho tôi hôn đi nha?" Thiệu Huy gỡ ngón tay nhỏ bé, đôi môi đỏ au chu lên đôi chút. Linh Quân thở dài tiếp, "Không được."
"Vậy thì thôi đi. Lời xin lỗi khi nãy TÔI-KHÔNG-CHẤP-NHẬN!" Thiệu Huy vểnh môi đẩy Linh Quân sang một bên, bản thân thì lủi thủi ở một góc giường.
"Này.... Thiệu thiếu gia giận rồi sao a?" Linh Quân nghiêng đầu, dùng ngón tay chọc chọc vào lưng của Thiệu Huy, nhưng người kia có vẻ giận thật rồi đây.
Thiệu Huy vẫn không trả lời, xem ra là dỗi thật rồi. Linh Quân lắc đầu ngán ngẩm, bèn tiến lại gần Thiệu Huy như một con mèo nhỏ, cạ cạ đầu mình vào vai Thiệu Huy.
"Được rồi được rồi, hôn thì hôn, được chưa?"
Thiệu Huy ngạc nhiên quay đầu nhìn Linh Quân, "Em đừng có thất hứa nha?"
Hắn thở dài nhìn Thiệu Huy, tay ôm lấy bả vai Thiệu Huy quay sang, thân người dồn lên phía trước. Chóp mũi hai người chạm nhau, Linh Quân cạ cạ mũi mình đôi chút, đồng thời dang tay ôm lấy Thiệu Huy. Hắn chăm chăm vào bờ môi của Thiệu Huy, từng nếp môi gợn sóng đỏ như son. Nhìn thấy hắn có chút lưỡng lự, Thiệu Huy bật cười, "Nếu thấy khó quá thì không cần."
Linh Quân bĩu môi, ghì chặt vai Thiệu Huy mà cúi thấp người. Hắn hôn lên yết hầu nam tính của Thiệu Huy, nút nhẹ lấy yết hầu rồi buông ra, phả từng hơi thở đều đều vào cổ Thiệu Huy. Động tác nhẹ nhàng di chuyển lên trên, chạm đến môi dưới của Thiệu Huy. Hắn cảm nhận được vòng tay Thiệu Huy ôm lấy mình, nhẹ nhàng dẫn dắt hắn. Hắn hôn lên đôi môi Thiệu Huy, nhẹ nhàng từng chút một hòa hợp cùng hơi thở ấm áp kia, hắn không cần biết thiên hạ gièm pha như thế nào, hắn chỉ cần Thiệu Huy bên cạnh như thế là đủ.
"Kĩ thuật tiến bộ hẳn rồi nhỉ? Không uổng công tôi dạy em." Thiệu Huy nghiêng đầu nhìn mèo nhỏ trong tay, mỉm cười thật tươi.
"Thằng quần! Xê ra đi tôi muốn ngủ!" Linh Quân giật khẽ chân mày, dùng chân đạp Thiệu Huy sang một bên rồi hằn học nằm xuống. Thiệu Huy vẫn đùa, quay người về phía hắn, bàn tay thích thú nghịch từng lọn tóc của hắn, "Vậy.... tôi ôm em ngủ được không?"
"Cái tên này.... được voi đòi tiên à? Ngủ mau đi."
"Đi mà, đã là mùa đông rồi, lạnh lắm." Thiệu Huy nắm lấy đôi vai nhỏ mà lay lay, đôi mắt long lanh làm nũng người trong chăn.
"Mẹ nó anh phiền thật! Muốn làm gì thì làm, nhanh đi rồi ngủ."
Thiệu Huy nghe thấy vậy liền ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, vòng tay ôm lấy eo của Linh Quân, tựa mình vào tấm lưng nhỏ bé. Linh Quân có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của Thiệu Huy, giữa vạn nhịp đập thì vẫn nhận ra được nhịp đập ấy. Nhịp đập chậm rãi ấm áp, dường như ăn sâu vào trong tâm trí hắn.
"Mèo nhỏ, ngủ rồi sao?"
"Linh Quân...."
Thiệu Huy rướn người nhìn Linh Quân, cảm thấy hơi thở bắt đầu ổn định, nghĩ rằng chắc có lẽ mệt quá nên ngủ thiếp đi rồi. Thiệu Huy vươn tay tắt đèn, không khí tĩnh mịch bao trùm căn phòng lớn. Thiệu Huy chăm chú nhìn Linh Quân, hắn không tìm được lý do để thích Linh Quân. Một người đàn ông cao ráo, làn da rám nắng đầy săn chắc, tài năng võ nghệ tuyệt phàm như thế, cũng chẳng có điểm nào gọi là cành vàng lá ngọc, nhưng tại sao hắn lại thích Linh Quân nhỉ? Là bởi vì con người của Linh Quân không có cái gọi là ràng buộc, người thiếu niên này đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, nhưng chưa lần nào than vãn, chưa lần nào khóc than. Hắn cảm thấy, hắn thật sự muốn ôm lấy tấm lưng nhỏ bé vào lòng, để hắn có thể cho Linh Quân một cuộc sống bình thường như bao người khác.
"Nếu em không ngang bướng như vậy, tôi đã có thể chiếm lấy em làm của riêng rồi. Nhưng mà .... em lại không thích sự ràng buộc, tôi cũng không thể bắt ép em. Tôi yêu em quá nhiều rồi thì phải, tôi không biết tình cảm của tôi là đúng hay sai, cũng không biết nó có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta như thế nào, nhưng có một điều tôi muốn em biết. Bất cứ khoảnh khắc nào em cảm thấy mệt mỏi, quay đầu lại đều sẽ thấy tôi. Tôi sẽ bên cạnh em cả đời, tôi hứa."
"Thiệu Huy...."
"Tôi làm em thức giấc sao? Tôi xin lỗi...."
"Cho tôi thời gian, tôi sẽ cho anh câu trả lời của tôi. Anh .... có thể chờ không?"
"Tôi đã chờ em ba năm, cho đến ngày gặp lại được em, tôi vẫn có thể chờ em thêm vài chục năm. Chỉ cần em còn nhớ đến tôi, bắt tôi chờ cả đời cũng được."
Thiệu Huy mỉm cười nhìn Linh Quân, hắn không cần câu trả lời cũng được, chỉ cần một mình hắn nhớ về Linh Quân là đủ rồi.
"Cảm ơn anh vì đã có thể đợi tôi. Nhưng mà tôi muốn anh biết, nếu cảm thấy việc ở bên cạnh tôi quá mệt mỏi, thì tôi xin anh buông tôi ra. Nếu cứ nắm giữ sẽ có ngày trái tim rỉ máu, sẽ chỉ có một mình anh đau đớn."
Hắn hạ khóe mắt, chậm rãi nắm lấy đôi bàn tay to lớn của Thiệu Huy. Hắn chưa nắm tay ai ngoại trừ bà của hắn bao giờ, cũng chẳng biết sự ấm áp thật sự là gì. Nhưng đôi tay hắn đang bao lấy ấm áp, một sự ấm áp nhẹ nhàng sưởi ấm hắn. Thiệu Huy nhìn hắn đầy ôn nhu, hôn nhẹ lên vầng trán của hắn, "Chờ đến ngày em khiến tôi rỉ máu, tôi sẽ buông em."