Mãnh Thú

Chương 53: "Tɦác ɭoạи."



Ô hồ, viễn cảnh trước mắt hai người họ quả thật đặc sắc nha!

Tiệc tɦác ɭoạи này lại tụ họp những gương mặt thật quen thuộc a. Ôn Sang, tên cựu học sinh 12E năm trước bị Linh Quân hắn dạy dỗ một trận ra trò, đang phì phèo nhả ra những làn khói trắng. Ôn Sang gương mặt tê dại vì thuốc phiện, loại mà gã đang dùng là cần sa loại mạnh, dùng nhiều rất dễ gây tác động đến hệ thần kinh trung ương, lâu dài tất sẽ gây nên ảo giác và rối loạn hành vi tìиɦ ɖu͙ƈ. Gian phòng rộng lớn xập xình những tiếng nhạc chói tai cùng những tiếng hò hét điên loạn. Khung cảnh tɦác ɭoạи đập vào mắt là những cậu ấm cô chiêu đung đưa theo giai điệu nhạc, trên mặt bàn thủy tinh bày biện đủ loại thuốc phiện từ cần sa, cocain, heroine, ecstassy đến methamphetamine.

Linh Quân nhìn qua một lượt khung cảnh hỗn loạn, trai gái quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ giữa phòng, lại còn tɦác ɭoạи một đám chơi một người, vừa quan hệ vừa dùng thuốc. Hắn lắc đầu ngán ngẩm, rút trong túi ra một lọ nước hoa nhỏ đưa cho Thiệu Huy, "Nơi này mùi hỗn tạp, nếu không ngửi được thì ngửi cái này đi."

Thiệu Huy nhận lấy lọ nhỏ, bản thân cảm thấy rất mắc cười với hành động này của Linh Quân. Trên mặt Linh Quân hiện rõ vẻ khó chịu, hắn đích thị là không muốn Thiệu Huy chứng kiến những cảnh này, thật làm ô uế bông hoa cao ngạo của hắn.

"Ây da em có chắc là ổn không đấy?"

"Không ổn cũng phải ổn thôi, đây chỉ mới là phần ngọn của vấn đề, gốc rễ ra sao vẫn chưa rõ."

Linh Quân đeo bao tay da vào, thở dài một hơi. Hắn nhìn hết một vòng lũ người vẫn không hay biết chuyện gì xảy ra kia, lẳng lặng tiến đến bên cạnh Ôn Sang vẫn đang trên mây, "Anh bạn, tiệc này có vẻ vui nhỉ?"

Gã giật mình.

Trong cơn rối loạn và đê mê, gã vẫn không tài nào quên được thanh âm này.

Thanh âm mang theo trào phúng giễu cợt đang vang lên bên tai gã, đâm sâu vào tận tế bào trong cơ thể gã.

Là hắn!

Ôn Sang trợn trắng mắt, đôi môi run rẩy bật lên những tiếng kêu khô khốc, "Linh..... Linh Quân?! Ưm!" Gã kêu lên rồi lại hoảng loạn dùng tay bịt miệng đi, gã nhớ đến ngày hôm ấy, ngày mà gã ngu xuẩn thốt lên những cái tên không được nhắc đến, ngày mà nỗi sợ cùng cực bao phủ lấy gã, nỗi sợ ấy đang đứng trước mặt gã.

"Chậc chậc anh bạn, không cần phải sợ như vậy chứ. Dù sao thì cậu cũng tốt nghiệp rồi, không nhất thiết phải tuân theo luật Bắc Hải nữa....." Linh Quân nhìn đôi đồng tử giãn ra hết mức thì bật cười khanh khách, bàn tay vỗ vỗ lên bờ vai đang run rẩy kịch liệt kia.

Ôn Sang rốt cuộc cũng hiểu rằng, cho dù trăm năm hay vạn kiếp trôi qua, gã vẫn không khỏi kinh hãi trước khí thái kia. Cho dù gã có đứng trên vạn trăm người, vẫn chỉ đứng dưới một kẻ. Kẻ này là một đấng thống trị, quyền lực bao trùm lấy ánh mặt trời, phủ lên hàng vạn nỗi đau thương chết chóc. Hắn chính là sứ giả của địa ngục, là kẻ mang đến thống khổ đày ải.

"Cậu..... Cậu..... Tại sao cậu lại ở đây?"

Linh Quân nghe câu nói lắp bắp không nguyên vẹn kia mà bật cười, thoải mái ngả người lên chiếc ghế sofa, đôi chân dài cứ thế đặt lên bàn thủy tinh vẫn còn bừa bộn đống thuốc phiện cùng thuốc lắc đầy đủ màu sắc kia. Hắn nhún vai thản nhiên, đôi môi quyến rũ vểnh lên đôi chút tỏ vẻ kiêu ngạo, "Hờm.... Nếu tôi nói tôi đến đây để thử những món hàng này, cậu sẽ tin chứ?"

Ôn Sang thở phào một hơi, nhưng tầm mắt gã lại lén lút nhìn về người bên cạnh Linh Quân, "Nếu chỉ có một mình cậu thì tôi sẽ tin, nhưng mà..... Nhưng mà tại sao lại có cả thầy Thiệu?!"

Linh Quân cứ theo bản năng vốn có, bàn tay bắt lấy cánh tay Thiệu Huy, dùng lực kéo kéo xuống. Thiệu Huy dời mắt nhìn xuống, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu. Nhưng rồi chân mày dãn ra, đôi mắt hồ ly cong lên một đường lưỡi liềm tuyệt đẹp, "Tôi chỉ đi theo hộ tống em ấy thôi, ngoài ra không có ý gì khác."

Ôn Sang nhìn lũ lượt xung quanh, hình như bọn họ chỉ đi một mình, gã không thấy tăm hơi bọn cảnh sát đâu cả. Linh Quân vẫn bình thản cầm lấy lọ thuốc lắc sặc sỡ đủ màu lên nghịch ngợm, tâm trạng lại thư thái như đang nghỉ dưỡng, tuyệt nhiên không thể nhìn ra bất cứ ý đồ gì trong đôi mắt kia.

"Tôi hỏi cậu một chuyện được không?" 

"Cậu.... cậu cứ hỏi." Ôn Sang ngập ngừng đáp lời. Linh Quân nhìn gã một lúc, lại cầm lấy một gói thuốc trắng được băm nhuyễn, từng hạt lấp lánh như cát trắng, thấp giọng, "Kẻ đó.... Là Lộ Mãn Huyền đúng chứ?"

"Cái....?!" Thân thể gã như căng cứng, ba chữ ấy đập thẳng vào tâm trí gã làm đầu óc gã đột nhiên trở nên tỉnh táo. Sắc thái Linh Quân vẫn vô cùng bình ổn, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của gã. Nhạc vẫn xập xình, những tiếng hò hét vẫn chói tai, những âm thanh dâʍ ɖu͙ƈ phóng túng vẫn vang lên dồn dập trong gian phòng lớn. Hắn thấy khóe miệng Ôn Sang lẩm bẩm thứ gì không rõ, tiếng ồn lấn át giọng nói trầm khàn của gã. Hắn cau mày, rút cây súng lục trong túi quần ra huơ huơ vài cái, "Một, cậu bảo bọn họ ngậm cái mồm chó lại cho tôi. Hai, tôi sẽ biến bữa tiệc này thành một mồ chôn thật hoàn hảo."

Thiệu Huy trợn tròn mắt, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, nói nhỏ, "Em làm thật à?"

"Tôi đùa?"

"Vâng, không đùa không đùa." Thiệu Huy hạ khóe mắt, chỉ biết gật gù thuận theo hắn. Linh Quân vốn rất khó chiều, chỉ cần chọc đến điểm ngứa của hắn liền khiến hắn như dung nham mà phun trào, đến lúc ấy muốn ngăn cũng không cách nào ngăn được.

Ôn Sang quay sang nhắc nhở đám người kia, nhưng dường như thứ thuốc kia làm họ mất đi thần trí, đến cả lời nói của gã cũng như nước đổ mây trôi. Tiệc vẫn xập xình điên đảo đầu óc, thật sự chỉ có những con nghiện mới có thể chịu nổi cái không gian vừa chật hẹp vừa ồn ào phức tạp như vậy. Những hoạt động tìиɦ ɖu͙ƈ vẫn cứ diễn ra, những âm thanh bành bạch cùng những hình ảnh nóng mắt đều trần trụi mà lồ lộ giữa thiên hạ. Linh Quân cảm thấy, đám người này đúng  là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ba phát súng được bắn vào không trung, thanh âm vang lên rõ đến chói tai. Không biết ba viên đạn ấy trúng phải cái gì hay trúng phải ai, chỉ biết rằng căn phòng sau đó lập tức yên tĩnh lạ thường.

"Lũ nhãi ranh, nếu bọn mày còn muốn giữ cái mạng rách của mình thì ngoan ngoãn ngậm mồm lại đi."

Giọng điệu trầm ổn thản nhiên ấy, rót vào tâm can mỗi người một nỗi kinh hãi.

Mạng sống của họ, đối với hắn chỉ là cỏ rác, một khắc có thể giẫm nát được. Linh Quân chỉ nhắm vào tấm kính trong suốt mà nả vào ba phát. Đạn bạc xuyên qua tấm kính mỏng manh, kéo theo cả bức từng kính đổ rạp xuống. Âm thanh thủy tinh vỡ thật chói tai, nhưng cũng thật rợn tóc gáy, khiến cho người ta thập phần khiếp sợ.

Thiệu Huy đứng bên cạnh, chỉ âm thầm nhếch khóe môi. Đúng, chính là khí chất này đây, con sói đơn độc ấy đã quay trở lại, sói đầu đàn của hắn. Linh Quân dùng đôi mắt lãnh đạm trừng vào đám người kia, bọn họ ngay lập tức run bần bật. Men rượu, men thuốc cũng không thể chống lại uy lực trong giọng nói kia, khiến họ dù rất muốn nhưng không thể không tuân mệnh được.

Người thì ung dung, kẻ thì tan nát. Kẻ thì luôn bị áp chế bởi người có uy lực. Con người từ lúc sinh ra đều công bằng về trí não lẫn ngoại hình, nhưng xã hội không thể cứ mãi cân bằng như vậy. Kẻ thấp yếu, hèn nhát sẽ là những kẻ nằm ở tầng lớp cuối cùng của xã hội. Họ chính là một tấm nệm dơ bẩn để nâng lên bước chân người thống trị.

Bất công đấy, nhưng đó chính là quy luật.

"Xem nào.... Ồ, tất cả mọi người đều trông rất quen mắt nhỉ? Các bạn học thân yêu của tôi....."

Linh Quân cười nhạt, đưa nòng súng lên kề đến môi, hôn nhẹ một cái. Hắn không có ngu ngốc đến mức không nhận ra lũ người này, chính là lũ học sinh đã tự tiện rút khỏi Bắc Hải mà không rõ nguyên do, chính là lũ người đó, lũ người có liên quan đến cái chết của cô ấy.

"Nè nè, mày ở đây làm con mẹ gì vậy hả?!" Một gã đàn ông nào đó lớn giọng hét lên, xem chừng vẫn còn đang phê thuốc, giọng điệu say khướt có chút hung hãn. Gã ta loạng choạng đi đến trước mặt hắn, cười khinh, "Mày là con chó thối từ chỗ nào chui lên đây hả??"

Linh Quân điềm đạm nghiêng đầu, mùi thuốc từ người tên này nồng nặc khó tả, ngửi chỉ muốn nôn. Hắn dùng ngón trỏ tì mạnh vào vai người say khướt, thấp giọng nói, "Tao là con chó mà sẽ cắn tan nát lục phủ ngũ tạng của mày đấy, là con chó có thể gặm đầu mày mang đi khắp nơi đấy."

Người kia đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ li ti, trong cơn say mèm không tự chủ được hành động của bản thân, cầm một chiếc ly thủy tinh lên.

Choang một tiếng, từng mảnh thủy tinh vỡ vụn, hòa lẫn dưới ánh lấp lánh là từng dòng máu đỏ thẫm đang nhễu nhãi. Linh Quân cau mày, khẽ cười khẩy, "Ai da cậu bạn, hơi mạnh tay đấy."

Thiệu Huy nhìn trán Linh Quân đang dần ứa máu thì hoảng hốt đến mức lạc giọng, "Em.... Em điên rồi à?! Tại sao lại không tránh chứ?! Máu.... máu chảy nhiều quá, phải mau sơ cứu...." Hắn thì như kẻ điên lo lắng đến thế, người kia lại rất bình tĩnh dùng ngón tay chặn giữa môi hắn. Hắn nhìn thấy nụ cười nhếch trên khóe môi của người, một nụ cười đáng sợ.

Tựa như địa ngục sâu thẳm, tựa như hố sâu không đáy, đều đem lại cho người khác một cảm giác kinh hãi tột độ.

"Thiệu thiếu yêu dấu của tôi, ngài không cần phải lo. Màn kịch này ngài chỉ cần chiêm ngưỡng thôi, một đóa hoa tinh khiết như ngài không thể bị vấy bẩn bởi những thứ dơ bẩn này được...."

Linh Quân lướt nhẹ ngón tay trên đôi mắt hồ ly, đuôi mắt dài hẹp tuyệt đẹp, từng đường nét ngũ quan tinh tế quyến rũ tràn trề. Thiệu Huy trong đôi mắt vẫn luôn chứa đầy lo lắng, chưa bao giờ hắn lo sợ đến mức này. Những giọt máu cứ thế lăn dài trên gương mặt Linh Quân, nhỏ xuống vạt áo của hắn. Mọi người xung quanh chỉ biết kinh hãi đứng lặng người, ngay cả hơi thở cũng trở nên phập phồng. 

Linh Quân lau sạch máu thấm đẫm trên trán, sau đó lại vô cùng thản nhiên bước đến trước mặt gã kia, dùng tay liên hồi giáng những bạt tai lên người gã.

Đinh nhọn đâm vào da thịt, máu ứa ra trông rất đẹp. Từng dòng, từng dòng xối xả tuôn trào, những dòng máu bắn ra tứ tung khắp nơi, dính lên những bao thuốc trắng, dính lên mặt của hắn. Linh Quân cứ liên tục tát lấy gương mặt gã xấu số, miệng không ngừng phát ra những tiếng cười man rợ, đôi mắt trở nên lạnh lẽo tột cùng, "Chó cưng, chúng ta cùng chơi nhé. Tao sẽ tát mày, rồi mày lại tát tao, có được không nào? Chúng ta như thế là hòa nhau, lại còn rất vui a....."

Lâu lắm rồi, hắn mới được ngửi lại mùi máu tanh. Tanh tưởi, nồng nặc và tràn đầy thú tính, thật vẫn là hương vị hắn thích nhất.

Hắn đánh thỏa thuê rồi khựng lại đôi chút, quay lại nhìn Thiệu Huy. Ánh nhìn ấy không phải ánh nhìn của một con người, mà là ánh nhìn của một con dã thú thật sự.

Thiệu Huy đôi lúc, cảm thấy bản thân khiếp sợ con người này. Nhưng hắn không ghê tởm, hắn không trốn tránh, có lẽ tình yêu khiến hắn có dũng khí đối mặt với con người này của Linh Quân.

Linh Quân nhìn thấy một vệt máu nhỏ dính trên mặt Thiệu Huy, tay lôi ra một chiếc khăn, vừa lau vết máu cho hắn vừa càu nhàu, "Cậu bạn thật là..... Làm máu vấy lên cả gương mặt xinh đẹp của hoàng tộc yêu dấu của tôi rồi."

Thấy người đối diện vẫn không nói gì, đôi mắt hồ ly cứ dao động mãi, Linh Quân mới nghiêng đầu cười hỏi, "Sao thế? Sợ rồi à?"

Thiệu Huy khẽ lắc đầu, hắn nắm chặt lại đôi tay đang cẩn thận lau máu cho mình, ôn nhu nói: "Không sợ, xử lý nhanh rồi chúng ta cùng về, vết thương của em phải sơ cứu đã."

Thiệu Huy dìu hắn đi, bởi vì bây giờ tầm nhìn của hắn bắt đầu mờ đi, đầu đã bắt đầu đau như búa bổ. Hắn liếc nhìn Ôn Sang vẫn đang run rẩy ở một góc, cười nhạt, "Chuyện này chưa xong đâu, nhãi ranh ạ. Tao biết thừa những việc mày làm sau lưng tao, kể cả việc liên quan đến cái chết của A Doãn....."

Linh Quân rùng lên một cái, thật sự đau rồi đây.

Trong cơn đau đớn mê man, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Thanh âm ấy cứng nhắc như một cỗ máy, phảng phất sự ghê rợn lan tỏa khắp tế bào.

Lộ Mãn Huyền đứng chặn ở cửa, đôi mắt xám tĩnh lặng nhìn vào hắn, cười nhạt, "Xem ra ngài bị thương khá nặng nhỉ, ngài Tống? À không không..... tôi phải gọi là ngài Linh mới đúng, chủ tịch RS Linh Quân."

Hắn cảm nhận như cánh vai bị bóp chặt, Thiệu Huy ghì chặt hắn trong lòng, đôi mắt hồ ly ánh lên trào phúng. Hai đôi ngươi xinh đẹp đối diện với nhau, trong vô hạn toát ra khí lực mạnh mẽ, dường như muốn cắn xé lẫn nhau.

"Lộ Mãn Huyền..... Lộ ca mới đúng, Lộ ca yêu dấu của chúng ta cũng có mặt ở đây sao?"

Linh Quân hừ hừ vài tiếng, nghiêng đầu nhìn Lộ Mãn Huyền. Cái tên khùng điên này thì ra trốn ở đây tɦác ɭoạи cùng đám người này, vậy là hại hắn phải thay thế chỗ của gã!

Lộ Mãn Huyền cũng vừa mới đến, nhìn một lượt khung cảnh hỗn loạn, cả người đang nằm bê bết giữa vũng máu trên sàn, xem chừng vẫn còn thoi thóp. Gã nhìn một vòng lại nhìn đến vết thương trên trán Linh Quân, máu cứ thế chảy dài trên làn da bánh mật của hắn, vô thức trở nên đẹp lạ lùng.

Gã thở dài, thật ra có một chuyện gã vẫn luôn đau đầu suy nghĩ.

Gã biết Quách Lịch có tình ý với Linh Quân, điều này Quách Lịch đều thể hiện ra bên ngoài cả rồi. Nhưng gã còn biết thêm một chuyện, rằng em trai của Quách Lịch, nhị thiếu gia Quách Lâm cũng như thế.

Mê đắm kẻ tàn bạo, đắm chìm trong sắc đen huyền ảo của người.

Thứ tình cảm dị dạng kia dần trở nên méo mó, đến mức nhàu nhĩ trở nên vô định. Quách Lâm từ nhỏ đã mắc chứng rối loạn nhân cách, tâm thần vốn không hề ổn định, đối với thứ tình cảm sai trái nảy nở đối với Linh Quân, chính là độc dược gϊếŧ chết tất cả. Bởi vì thứ tình cảm ấy đã dần trở nên biến dị, đến mức Lộ Mãn Huyền cũng nhận ra một điều......

Quách Lâm vốn không phải con người, cậu là một con ác quỷ. 

Một con ác quỷ thầm lặng tàn ác.

Thật hư ra sao, rốt cuộc phải đợi thêm một chút. Bởi vì, con ác quỷ kia vẫn chưa hoàn toàn lộ diện.

"Lộ ca đang suy tư cái gì vậy ta? Mà thật tình.... gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này thật ngại quá đi." Linh Quân đột ngột áp sát khiến gã bất ngờ lùi lại mấy bước. Quả thật, người trước mắt hắn khí thái vượt trội hơn người khác rất nhiều, là người lần đầu tiên khiến hắn có cảm giác run sợ. Linh Quân khẽ chau mày, thân thể loạng choạng đôi chút, dường như muốn ngã.

"Ngài Linh....." Lộ Mãn Huyền thấy hắn lao đao liền đưa tay ra muốn đỡ lấy, nhưng động tác của gã ngay lập tức khựng lại.

Thì ra, đây là hoàng tộc yêu dấu của người sao?

Thiệu Huy đỡ lấy Linh Quân, đem đặt trong lòng mình. Hắn nhìn đăm đăm đôi mắt xám của Lộ Mãn Huyền, dường như đôi ngươi tỏa ra hắc khí, khiến đôi đồng tử xám kia khẽ dao động.

"Ha.... Ngài Linh, hoàng tộc của ngài làm tôi sợ rồi đấy. Thiệu thiếu, ngài không cần dè chừng tôi như thế đâu. Người của ngài, tôi quả thực không dám động vào." Lộ Mãn Huyền lùi lại, đôi mắt xám ánh lên chút hiếu kì. Thật là, vòng xoáy này bước vào thật thú vị.

Thiệu Huy đối với người muốn động chạm Linh Quân đều tỏa ra hắc khí mạnh mẽ vô cùng. Hắn ôm chặt Linh Quân trong lòng, hất cằm nhìn về phía Lộ Mãn Huyền, tông giọng vài phần lạnh lẽo, "Phiền cậu tránh ra một chút, chuyện ở đây xong rồi, ta phải đưa em ấy đi sơ cứu vết thương."

"Ai da vâng vâng, tôi biết rồi. Có lẽ tôi tới muộn quá rồi thì phải....." Lộ Mãn Huyền tạch lưỡi một cái, đứng nép sang một bên cửa. Gã nhìn một vòng, thật là thằng nhãi Ôn Sang này làm việc không cẩn trọng gì cả, hại gã phải đi dọn đống phân mà bọn chuột thối này vừa mới thải ra.

Linh Quân bây giờ đầu óc mơ mơ hồ hồ, mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán đã thấm bết mái tóc đen của hắn. Giọng hắn khàn khàn, nhưng trong giọng nói vẫn có chút khiêu khích, "Thất lễ rồi, tôi đành cáo từ trước vậy. Còn nữa, Lộ ca phải xem tôi trình diễn đó nha. Lần này Lộ ca nợ tôi một nợ đấy, tôi vì Lộ ca mà phải bận bịu tập làm người mẫu đến nỗi mệt muốn chết đây này."

Lộ Mãn Huyền nhìn thấy điệu bộ ấy của Linh Quân thì có chút bất ngờ, gã bật cười khanh khách, "Đương nhiên rồi, giá nào cũng sẽ xem."

Con mẹ nó, hắn quên hỏi tại sao Lộ Mãn Huyền lại không tham dự đại tiệc này!

"Khoan! Thế tại sao anh không tham dự đại tiệc này, chẳng phải anh là người mẫu chủ lực của Quách gia sao?"

"Chậc, thật ra có một vài chuyện cần giải quyết, không tiện nói ra. Nhưng ngài Linh yên tâm, hôm đấy tôi sẽ ngồi trước màn hình quan sát ngài hoàn thành màn trình diễn của tôi."

*Tác giả có lời muốn nói: Dạo này dịch diễn biến phức tạp, mọi người hạn chế ra ngoài nhé, mọi người nên đọc truyện của tui đi nè hihihi~~