Nhạc Bắc Vũ chưa kịp định thần đứng dậy thì đã bị người vệ sĩ tóm lấy cổ mà siết mạnh, sau đó mạnh tay ném Nhạc Bắc Vũ thẳng về phía tấm gương trang điểm khiến cả người hắn bị va đập mạnh mà hét lớn:
- "Thằng nô lệ. Sao mày dám làm vậy với tao?"
Người vệ sĩ vẻ mặt băng lạnh, lúc sau rút ra một khẩu súng chỉa thẳng vào trán của Nhạc Bắc Vũ mà nghiến răng cảnh cáo:
- "Tôi được Tiêu lão gia giao phó việc bảo vệ sự an toàn cho cô chủ. Chỉ cần có bất cứ ai xâm hại cô ấy, tôi chắc chắn sẽ trừ khử người đó."
Dáng vóc của người vệ sĩ cao gấp hai lần so với Nhạc Bắc Vũ. Giọng nói dứt khoát, cùng ánh mắt đầy sát khí của người trước mặt khiến Nhạc Bắc Vũ phút chốc trở nên dè dặt. Chiếc điện thoại cũng vì thế mà rơi ra khỏi tay.
Ngay khi Nhạc Bắc Vũ định với tay nhặt lấy chiếc điện thoại thì đã bị đối phương nhanh hơn một bước. Tên vệ sĩ cao ráo lập tức đập nát chiếc điện thoại của Nhạc Bắc Vũ, sau đó cất giọng lạnh lùng nói:
- "Đây chỉ là sự cảnh cáo. Chỉ cần lần sau anh dám động vào người cô chủ, tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu. Khôn hồn mau chóng biến khỏi nơi này."
Giọng nói dày đặc từ tên vệ sĩ khiến toàn thân Nhạc Bắc Vũ bất giác run lẩy bẩy mà quên mất cả người đang bị thương vì mảnh vỡ. Tuy nhiên, Nhạc Bắc Vũ vẫn quên trừng mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc đang hết sức sợ hãi ở phía giường. Thế nhưng, ánh mắt ấy của hắn sớm đã bị tên vệ sĩ khỏe mạnh phát hiện mà trừng ngược lại khiến Nhạc Bắc Vũ hoảng sợ mà lật đật đứng bật dậy, co người bỏ chạy.
Sau khi kẻ phá phách Nhạc Bắc Vũ rời khỏi. Căn phòng hiện tại chỉ còn lại hai người. Tiêu Ngọc vẫn chưa hết hoảng loạn vì sự việc khi nãy mà run rẩy níu giữ lại chiếc móc áo ngực phía sau người. Vệ sĩ lúc này xoay người lại thì đã thấy người con gái ở phía giường hiện chỉ mặc mỗi chiếc áo ngực mà lập tức nhắm mắt lại, lắp bắp nói:
- "Cô chủ, tôi xin lỗi vì không đến kịp thời."
Liền lập tức, Tiêu Ngọc lên tiếng nói:
. "Tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Nếu như anh đến trễ một bước thì có lẽ Nhạc Bắc Vũ đã sớm chụp được ảnh nhạy cảm của tôi rồi."
Dứt lời, Tiêu Ngọc vội vàng tìm kiếm thứ gì đó thì đã được người vệ sĩ dùng áo khoác đen của mình choàng lên người cô. Anh trầm giọng nói:
- "Cô dùng tạm áo khoác của tôi vậy. Khi nãy, Nhạc Bắc Vũ không làm cô bị thương chứ?"
- "Tôi chỉ bị vài vết xước trong lúc giằng co với anh ta mà thôi. Cảm ơn anh rất nhiều"
Tiêu Ngọc nở nụ cười rạng rỡ khiến gương mặt vốn đang băng lạnh của người đối diện phút chốc trở nên đỏ bừng. Anh đưa tay gảy gảy đầu, sau đó vội cúi người chào lịch sự nói tạm biệt:
- "Vậy...tôi xin phép rời khỏi."
" Khoan đã. Tôi chưa biết tên anh."
Người vệ sĩ chuẩn bị bước ra khỏi phòng, ngay khi nghe cô hỏi lập tức đứng chững lại, trầm giọng đáp:
- "Tôi tên Đinh Vỹ Tường, là vệ sĩ thân cận sau này của cô."
- "Đinh Vỹ Tường. Quả thật, dáng người anh cao giống như bức tường vậy."
Tiêu Ngọc cất giọng châm chọc nhằm để xóa tan bầu không khí chủ tớ ngượng ngùng. Tuy nhiên, nét mặt nghiêm nghị của người đàn ông vẫn không hề thay đổi khiến cô lập tức lên tiếng giải thích:
- "À...tôi chỉ là nói đùa một chút thôi."
Cô chưa nói hết câu thì người đối diện đã trầm giọng đáp:
- "Vâng, tôi hiểu rằng cô không có ý xấu."
- "Cảm ơn anh đã hiểu. Nhưng mà...anh cao bao nhiêu thế?"
Tiêu Ngọc tò mò hỏi. Khoảng cách chiều cao giữa cô và người đàn ông này rất lớn. Tựa hồ như một cô gái nhỏ khi trò chuyện với người khổng lồ vậy.
. "Tôi cao 1m93."
Nghe anh nói khiến Tiêu Ngọc há hốc mồm trước chiều cao khủng này. Lúc lâu sau, cô phá lên cười lớn nói:
- "Bảo sao khi nãy anh túm cả người Nhạc Bắc Vũ mà ném gọn đến thế. Có người cao lớn, khỏe mạnh làm vệ sĩ bên cạnh như anh khiến tôi an tâm hơn phần nào."