Thực ra thời trung học, trong một lần tình cờ, Bạch Chu Ân vô tình va phải Nhạc Nam Vũ. Anh khi ấy là một người vô cùng tự ti, nhút nhát vì tính cách hướng nội, không dẻo miệng, hoạt bát như anh trai của mình.
- "Mình xin lỗi, cậu không bị làm sao chứ?"
Bạch Chu Ân cất giọng ngọt ngào, ánh mắt tròn xoe, long lanh tựa sao trời với vẻ mặt có chút lo lắng, nhìn thẳng vào mắt của Nhạc Nam Vũ khiến anh nhất thời bị cô làm cho hút hồn mà thẫn thờ. Hình ảnh nữ sinh với vẻ đẹp ngọt ngào cùng mái tóc dài thướt tha của Bạch Chu Ân phút chốc in sâu vào tâm trí của Nhạc Nam Vũ. Cũng chính từ lúc đó, trong lòng anh sớm đã rung động với cô. Tuy nhiên, có lẽ do sự trớ trêu của định mệnh đã khiến anh và cô bỏ lỡ nhau suốt tận mấy năm trời.
Biệt phủ Nhạc gia....
- "Cái gì chứ? Con sẽ là người phải sang Anh quốc học tập sao? Tại sao chứ?"
Nhạc Nam Vũ kịch liệt lên tiếng phản đối trước sự quyết định của cha mình. Tuy nhiên, cho dù anh có nói gì đi chăng nữa thì Nhạc lão gia cũng một mực cương quyết. Ông thở dài bất lực, khẽ nhìn sang Nhạc Bắc Vũ với vẻ mặt có chút kênh kiệu, trầm giọng giải thích:
- "Nam Vũ à, con cũng biết sản nghiệp của Nhạc gia không chỉ ở đây mà còn một phần ở bên Anh quốc nữa. Mặc dù bên ấy hiện đang được cậu ba của con quán xuyến rất tốt. Nhưng cha vẫn không yên tâm về con người cậu ấy. Cho nên, cha buộc phải tìm lý do để một trong hai đứa con sang đó thay cha âm thầm giám sát cậu ấy."
Nghe đến đây, Nhạc Nam Vũ không kiềm được sự phẫn nộ nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, lạnh giọng đáp lại:
- "Cậu ba cũng là người một nhà. Thế mà cha không tin tưởng cậu ấy sao?"
Sắc mặt Nhạc lão gia lúc này bỗng tối sầm lại trước câu nói này của con trai mà lập tức đứng bật dậy. Ánh mắt ông sắc bén, nhìn thẳng vào người trước mặt, hắng giọng đáp:
- "Nhạc Nam Vũ, ý của con là sao? Cha làm tất cả mọi thứ chỉ là muốn bảo toàn gia nghiệp cho các con thôi. Hơn nữa, để một đứa nhút nhát như con có cơ hội sang Anh quốc học tập chính là sự đối đãi đặc biệt mà cha dành cho con đấy."
Nhạc Bắc Vũ đứng gần đó sau khi nghe những lời nhận xét của cha mình dành cho em trai chỉ biết nhếch môi cười khẩy, bàn chân khẽ nhịp như thể hóng hớt cuộc tranh cãi giữa hai người còn lại.
- "Chính vì tính cách này cho nên cha mới lựa chọn con là người sang Anh quốc đấy. Nếu để con ở đây, chẳng biết đến khi nào con có thể trở thành một người năng nổ, bản lĩnh như Bắc Vũ nữa."
Không ngờ, trong thâm tâm của cha mình, Nhạc Nam Vũ anh chưa bao giờ đứng ngang hàng với Nhạc Bắc Vũ. Mặc dù vẻ ngoài của cả hai chẳng khác gì nhau. Có chăng, sự đối xử khác biệt một trời một vực này đều xuất phát từ cá tính trái ngược giữa anh và Bắc Vũ.
Nhạc Nam Vũ mím môi, khẽ nhìn sang biểu cảm rất đỗi ung dung của anh trai mình mà cố kiềm lòng, siết chặt tay, lạnh giọng đáp:
- "Được. Nếu cha đã quyết định như vậy thì con sẽ không phản đối. Con sẽ chứng minh cho cha thấy Nhạc Nam Vũ con bản lĩnh không hề kém cạnh Bắc Vũ."
...****...
- "Chồng à, anh không sao chứ?"
Giọng nói ngọt ngào của Bạch Chu Ân khiến vẻ mặt vốn đang hồi tưởng của Nhạc Nam Vũ phút chốc quay trở về thực tại. Anh giật mình nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn mà lắc đầu, lên tiếng nói:
- "À...anh chỉ trầm tư một chút thôi."
Nhạc Nam Vũ vừa nói hết câu thì Bạch Chu Ân đã đi ngược ra sau chỗ ghế anh đang ngồi, vòng tay đặt lên vai anh mà ôm lấy khiến nhịp tim Nhạc Nam Vũ phút chốc trở nên loạn xạ. Cô tựa đầu xuống vai anh, nhỏ giọng tâm sự:
- "Bắc Vũ, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi. Chỉ cần anh gặp phải chuyện gì không vui, có thể giải bày cùng em. Em lúc nào cũng sẵn sàng lắng nghe anh cả."
Câu nói này của Bạch Chu Ân tựa hồ như dòng nước ấm khiến Nhạc Nam Vũ cảm thấy vô cùng ấm áp. Từ trước đến nay, mọi suy nghĩ, năng lực của anh đều bị chính cha ruột của mình phủ nhận chỉ là vì anh không hoạt ngôn như Nhạc Bắc Vũ. Chính vì thế mà ông luôn bắt anh làm theo sự xếp đặt của mình, kể cả điều đó anh không hề tự nguyện.
Nhạc Nam Vũ khẽ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Chu Ân khiến cô có chút ngại ngùng mà ửng hồng má, bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của người đàn ông:
- "Ân Ân, cảm ơn em. Sau này, em có thể gọi anh là "chồng" thay vì tên gọi, có được không?"
Nhạc Nam Vũ thẳng thừng đưa ra đề nghị. Bởi lẽ, anh không hề dễ chịu khi bên tai lúc nào cũng nghe cô gọi mình hai tiếng "Bắc Vũ."
Không chút do dự, Bạch Chu Ân lập tức gật đầu đồng ý. Lúc lâu sau, cô bất ngờ cất tiếng gọi:
- "Chồng à."
Khóe môi Nhạc Nam Vũ khẽ nở nụ cười rạng rỡ ngay khi nghe Bạch Chu Ân gọi mình bằng "chồng." Anh khẽ nắm chặt tay của Bạch Chu Ân, thâm tâm lúc này sớm đã có một quyết định.
- "Ân Ân, mặc dù cuộc hôn nhân giữa chúng ta là sự hoán đổi. Nhưng tình yêu mà anh dành cho em là thật. Nhạc Bắc Vũ không trân trọng em, vậy thì hãy để anh lo lắng, chăm sóc cho em."