Buổi trưa hè nóng như lồng hấp, ngoài đường không một bóng người. Hầu hết cư dân ở thị trấn Bình Xuyên là người già và trẻ em, vào thời điểm này, họ đều ở nhà ngủ trưa.
Làm việc cả buổi sáng, Liên Vãn lái xe về bãi đổ xe.
Thấy đường vắng, Liên Vãn đạp chân ga và cảnh giác nhìn về phía trước. Chiếc xe tăng tốc vượt qua gờ giảm tốc, xóc lên xóc xuống, may mà nàng giao hàng xong trở về bãi đỗ xe, nên không sợ hàng hóa trong khoang bị hất tung. Nhưng nút thắt bình an treo trong xe cũng lắc lư theo sự rung động của thân xe, thỉnh thoảng đập vào đầu nàng.
Liên Vãn giơ tay ra và nhẹ nhàng búng nó, nhưng không hất nó đi.
Kéo căng lần nữa, nhưng lần này thất bại, chỉ mở ra một mảnh không khí.
Giây tiếp theo, nút thắt bình an bật ra và giáng một cái tát vào đầu nàng.
Nói là khó chịu thì không khó chịu, đập vào đầu cũng không đau, nhưng điều mà Liên Vãn ghét nhất chính là cảm giác này, giống như bước vào một màn sương mù không thể tránh khỏi và vung nắm đấm lên không trung, một mặt thì không hài lòng, mặt khác thì không biết làm thế nào, cho dù đó là người hay vật.
Liên Vãn đạp phanh, giảm tốc độ xe một chút, kéo nút thắt bình an từ đầu bên kia và ném nó vào một đống đồ lặt vặt trên ghế phụ.
Chiếc xe tải vẫn đang chạy, Liên Vãn nghiêm mặt, từ trên cao nhìn xuống con đường vắng vẻ trong tầm mắt, hơi cau mày, lộ ra tướng mạo không tì vết dưới ánh nắng trưa.
Liên Vãn có một gương mặt rất đẹp. Tất cả người lớn trẻ nhỏ ở thị trấn Bình Xuyên đều biết điều này. Nói điều này có vẻ khó tin, nhưng thị trấn Bình Xuyên rất nhỏ, nhỏ đến mức đứng trên mái nhà là có thể nhìn thấy điểm cuối, và nó không phải là một thị trấn nhỏ được bao quanh bởi núi và sông. Mọi thứ về nó được hình dung hệt cái tên của nó, giống như vô số thị trấn nhỏ bị dòng chảy thời gian lãng quên, không có tòa nhà nào luôn thay đổi, chỉ có những hàng cây che trời, những con đường dài mà không rộng, và một chút được kéo dài, lặng lẽ đếm thời gian.
Ở một thị trấn nhỏ như vậy, khoảng cách giữa người với người gần đến khó tin, giống như không cần căng tai cũng biết sáng nay nhà đông ăn gì và cặp vợ chồng nhà tây hôm qua nói gì vào tối muộn.
Huống chi, Liên Vãn lớn lên ở trấn Bình Xuyên, không đi đâu cả. Ngay từ đầu mọi người cũng biết có một cô gái như vậy tồn tại là do trận hỏa hoạn ở phía tây thành phố, con gái duy nhất của hai nạn nhân, nàng được bà nội nắm tay và đứng ở hàng đầu tiên trong tang lễ.
Một cô gái xanh xao và gầy gò với đôi mắt vô cùng bình tĩnh khi nhìn mọi người. Mặc dù nàng không thích nói chuyện, nhưng mọi người vẫn rất khoan dung với nàng, và ít nhiều gì họ đều có thái độ yêu thương với nàng.
Về việc liệu thái độ này có phải trịch thượng hay không, thì tùy thuộc vào mỗi người.
Khi đối mặt với nỗi đau khổ của người khác, người ta không thể tránh khỏi việc so sánh nó với cuộc sống của chính mình, dường như vượt qua nỗi đau (của người khác) có vẻ tốt hơn là thoát khỏi bản thân một chút, đó cũng là một trong những giáo điều của cuộc sống.
Cho nên, trong lòng bao dung của mọi người, con đường trưởng thành của đứa trẻ mồ côi không hề suôn sẻ. Tính cách trầm mặc ít nói, ánh mắt soi mói của bạn học và thầy cô, cuộc sống khó khăn của hai bà cháu, cho đến khi bà nội qua đời vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, dường như tuổi trẻ của Liên Vãn đã hoàn toàn kết thúc.
Liên Vãn không thi đại học.
Có rất nhiều người trong thị trấn này tốt nghiệp trung học và trượt đại học, nhưng nàng là người duy nhất dường như sinh ra đã khác với những người khác, càng lớn càng đẹp càng ít nói, chí khí cũng lớn. Công việc ở thị trấn không nhiều, thanh niên chịu làm cũng ít, trong số các bạn học của Liên Vãn không học đại học, nàng là người duy nhất chưa lập gia đình cũng chưa vào nhà máy. Nàng theo sư phụ học lái xe ba bánh trước, giao thức ăn chăn nuôi cho nhà máy, sau đó vượt qua bài kiểm tra giấy phép lái xe tải và gia nhập đội xe của thị trấn. Kể từ đó xem như đã đi đúng hướng. Sau khi Liên Vãn lái một chiếc xe tải, bắt đầu kéo và giao hàng trong các con đường, ngõ hẻm, những người hàng xóm trong khu phố không còn coi nàng như một đứa trẻ nữa.
Dù gì, bất cứ ai nhìn thấy loại năng lượng nhảy xuống khỏi ghế lái sẽ khen ngợi một tiếng tiêu sái.
Cháu đã trưởng thành. Nếu người nhà của cháu biết, cũng cảm thấy yên tâm.
Bọn họ nói như vậy.
Nghe những lời này vào tai, Liên Vãn cảm thấy nhàm chán, giống như cảm giác vung nắm đấm vào không trung lại ập đến.
Sau đó nàng đối mặt với điều này bằng sự im lặng thường thấy, với khuôn mặt lạnh lùng, và gật đầu một cái như thể không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
Vẫn không thích nói chuyện. Mọi người nghĩ vậy. Sau đó vẫn thông cảm cho nàng.
Chiếc xe tải đang chạy trên đường, một luồng khí nóng mơ hồ thổi vào từ những ô cửa sổ đã được hạ xuống một nửa, khiến nàng buồn ngủ, nàng kéo nút thắt bình an. Thấy xung quanh không có ai, Liên Vãn đạp ga thêm một chút, nghĩ đến việc về nhà và đánh một giấc ngủ trưa.
Chiếc xe tải màu xanh nhạt nhanh chóng rẽ vào một làn đường.
Buổi trưa hè, bãi xe lộ thiên, nếu ở lâu sẽ toát mồ hôi. Nói là bãi đỗ xe, nhưng thực chất là bãi đất hoang đã được dọn sạch cỏ dại, ngoại trừ ô tô thì hầu hết các phương tiện cơ giới trong thị trấn đều đỗ ở đây. Sau khi lái xe đến một địa điểm quen thuộc, những chiếc xe của đoàn xe đậu rải rác. Liên Vãn khéo léo lùi xe, kéo phanh tay, vặn chìa khóa, lau bảng điều khiển, sau đó mở cửa nhảy ra ngoài, ném khăn mặt lên tay lái, động tác gọn gàng đẹp mắt.
Cách đó không xa, một người lái xe quen thuộc cũng dừng lại đi ra, nhìn thấy nàng liền huýt một hồi dài chào nàng:
Tiểu Liên, tối nay anh không có việc gì, đi uống rượu đi!
Liên Vãn ngẩng đầu nhìn, thấy đó là một người quen từng cùng nhau đua xe, khóe miệng như đông cứng lại cong lên một tí, cũng không nói đồng ý, chỉ là phất phất tay, sau đó xoay người bước đi.
Đi ra khỏi con đường nhỏ trong bãi đậu xe, rẽ vào một con phố dài, bước vào một bóng cây xanh che trời che nắng, khu này là khu dân cư kiểu cũ, đồ lặt vặt chất đống trong sân, những bức tường gạch đỏ phai màu, và những dây leo như phô trương sức mạnh của mình, quần áo dày đặc treo trên dây phơi, những dây hoa leo buộc vào lan can sắt của ban công, như thể chúng đang trói buộc một đoạn xuân.
Liên Vãn không cầm ô, trên mặt có chút đốm sáng, sáng tối đan xen, làm cho các đường nét trên khuôn mặt nàng có chiều sâu hơn.
Nơi ở của Liên Vãn là ngôi nhà do bà của nàng để lại, có thể truy nguyên ngôi nhà có quyền sở hữu tài sản do đơn vị phân bổ từ nhiều thập kỷ trước. Vào thời điểm đó, thị trấn Bình Xuyên vẫn đang phát triển mạnh, có những nhà máy lớn, thuộc về các doanh nghiệp nổi tiếng và những người trẻ tuổi tự hào khi làm việc ở đó. Những ống khói cao chót vót là điểm thu hút ánh nhìn nhất của thị trấn này. Khói đen dày đặc bốc lên từ một góc thị trấn đến tận trời xanh. Những người công nhân trong bộ đồng phục bảo hộ lao động màu xanh xám tràn vào khu dân cư sau khi tan sở.
Nhiều thập kỷ đã trôi qua. Đến lượt Liên Vãn tuổi trẻ bước vào đây, hoa lá vẫn như trước, nhưng dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, thời gian đọng lại những năm này lặng lẽ trèo lên vai nàng, như muốn sử dụng sức sống của mình để rũ bỏ bụi bẩn và rỉ sét khắp nơi.
Đi đến tầng một của khu nhà ở, bước chân của Liên Vãn khựng lại, nàng không tự chủ được liếc sang một bên.
Cửa cuốn của cửa hàng tạp hóa mới khai trương ở tầng dưới đã được cuộn lại, những chiếc kệ tinh xảo được sắp xếp ngay ngắn sau cửa kính, dưới ánh sáng ban ngày, bên trong thắp đèn, hai cánh cửa kính đóng lại, phía trên gắn hai miếng dán màu đỏ tươi đối xứng trên cửa kính với dòng chữ: Kính chào quý khách.
Nó rất thông tục, nhưng nó đặc biệt bắt mắt trong đống cây xanh này.
Liên Vãn dáng người cao, từ góc nhìn của nàng, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi sau cánh cửa, cúi đầu, hầu hết các đường nét trên mặt đều được che bởi miếng dán màu đỏ tươi. Chỉ có thể nhìn thấy một nửa vầng trán trắng và mái tóc đen xõa xuống.
Liên Vãn nghe thấy não mình tự động nói: Cô ấy ở đây à...
Dưới sự trợ giúp của ánh nắng, thân hình vốn đã bị che khuất một nửa lại càng thêm mơ hồ bởi những đường nét mềm mại đó.
Bước chân của Liên Vãn di chuyển không ngừng.
Hai cánh cửa kính được bịt bởi miếng dán mờ đục. Dưới ánh mặt trời giữa trưa, nó trông như thể đã được rửa sạch bằng nước.
Màu đỏ tươi, giống như có thể đốt cháy mắt người ta.
Liên Vãn cảm thấy mắt mình bị lóa. Nếu không, làm sao nàng có thể ngày càng đến gần một cách bí ẩn.
Càng đến gần, tim nàng đập càng nhanh.
Rất nhanh, bình phong trong suốt đã tới gần trong tầm tay, Liên Vãn vươn tay kiên định đẩy một cánh cửa thủy tinh ra, thần thái bình tĩnh, nhưng lại trong lúc vô ý chạm vào hàng chữ Kính chào quý khách, giống như bị một ngọn lửa không tên thiêu đốt, lập tức nướng chín, buông tay nhanh như chớp.
Cửa kính chống va đập từ từ được kéo ra, chuông treo trên cửa vang lên.
Trong cửa hàng bật điều hòa, hơi mát phả thẳng vào mặt, ánh đèn sợi đốt khiến mọi thứ trở nên rõ ràng.
Cửa hàng tạp hóa mới mở, kệ hàng mới, sản phẩm cũng mới, quầy tính tiền cũng mới, người phụ nữ ngồi sau quầy cũng mới, như thể sinh ra đã có khả năng thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô không nhìn lên.
Liên Vãn hơi thất vọng, sau một thời gian dài có chút rụt rè, nàng đi vòng quanh các kệ hàng, giả vờ chọn đồ.
Nàng loay hoay một hồi, cuối cùng, như thường lệ mấy ngày nay, nàng lấy một chai nước khoáng từ ngăn đá tủ lạnh ra, đặt lên bàn tính tiền, ra hiệu trả tiền.
Phát ra một âm thanh nhẹ nhàng. Người phụ nữ đang cúi đầu chơi điện thoại cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Một lúc sau, một nụ cười xuất hiện trong mắt cô.
"Là em à?" Cô nói, giọng nói dịu dàng, nhưng âm cuối lại không có bay bổng, ngược lại là rất có ý tứ sâu xa.
Liên Vãn "Ừm" một tiếng.
Giọng nói bình tĩnh, không chút hoảng sợ.
Nụ cười hiện rõ hơn trong mắt người phụ nữ, cô liếc nhìn nàng, rồi nhìn xuống chai nước.
Cửa hàng chìm trong im lặng. Chỉ có chiếc đồng hồ trên tường kêu tích tắc.
"Thương hiệu này uống ngon không?" Người phụ nữ nhìn hồi lâu, đột nhiên kéo dài giọng hỏi.
Liên Vãn bị giọng điệu điệu đà của cô làm cho giật mình, ngay cả vẻ mặt cũng cứng đờ: "Ừm..."
Có vẻ như không hài lòng khi Liên Vãn trả lời cô chỉ một từ. Người phụ nữ ngừng nói, chỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng lần nữa, ý cười trong mắt nhạt dần, thay vào đó là ánh mắt sáng ngời không chút khó chịu.
Liên Vãn bị ánh mắt của cô bắt chẹt và không dám di chuyển. Bực mình không biết ăn nói, nàng tức giận nghĩ, may mà nàng không xấu, cho nên nàng không sợ cô nhìn mình.
"Bên ngoài nóng lắm sao?" Người phụ nữ nhìn một hồi, chậm rãi hỏi: "Hôm nay em về nhà sớm vậy, không cần đi làm hả?"
Cô liên tiếp đưa ra hai câu hỏi, như thể muốn Liên Vãn cất tiếng nói chuyện.
Liên Vãn đứng hồi lâu, chống tay lên bàn, thành thật giải thích với cô: "Hôm nay em không có nhiều việc, buổi chiều cũng không có việc gì làm."
Nàng cao hơn cô nửa cái đầu, nhìn người có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng nói chuyện có chút mềm, giọng mũi, âm lượng rất nhỏ, tựa hồ sợ dọa cô.
Vẫn còn ít lời, nhưng Chu Yên Thiển khá hài lòng.
Hài lòng, cô vớ lấy chai nước khoáng và quét mã QR. Nước khoáng lấy ra từ ngăn đá đã lâu đặt ở trên bàn, rất nhiều giọt nước từ trên bình nhỏ xuống, vùi vào mặt bàn màu nâu sẫm, phản chiếu rõ ràng bộ dáng của hai người bọn họ lúc này dưới ánh đèn sáng.
Liên Vãn lần theo vết nước và nhìn thấy một vài mẩu thuốc lá dính vết son môi dễ thấy trong chiếc gạt tàn bên cạnh.
Dấu môi trên đầu lọc cũng bắt mắt y như màu của son môi.
Thì ra cô ấy còn biết hút thuốc sao?
Liên Vãn sững sờ, nhưng nàng là một đứa trẻ biết điều, nàng chỉ cảm thấy xinh đẹp và ngưỡng mộ ở ấn tượng đầu tiên, nàng chưa kịp nghĩ sâu về điều đó, nàng chỉ nghe thấy chủ nhân của dấu môi nói: "Máy quét của chị hình như bị hỏng rồi. Em quét của chị đi."
Người phụ nữ dùng ngón tay mảnh khảnh gõ vài cái vào màn hình điện thoại, sau đó đưa nó cho Liên Vãn.
Liên Vãn làm theo lời cô, cúi đầu, vững tay quét mã QR và lấy chai nước khoáng từ tay người phụ nữ.
Hai tay chạm nhẹ vào nhau, mỗi người đều cảm nhận được hơi ấm của đối phương.
Thứ hiện lên trên màn hình không phải là giao diện chuyển tiền mà là giao diện ứng dụng để thêm bạn bè.
Liên Vãn ngớ người. Ngón tay nàng cứng đờ, nhất thời không kịp phản ứng.
Không ai trong cửa hàng lên tiếng, nhưng Liên Vãn biết cô đang nhìn mình.
Thân chai nước khoáng vẫn đang rỉ nước, tích tắc, chẳng mấy chốc đã làm ướt tay Liên Vãn.