Mạo Phạm

Chương 29



Khi suy nghĩ, cơ thể trong vòng tay nàng vẫn mềm mại và ấm áp.

"Em làm chị đau."

Chu Yên Thiển vùi mặt vào xương quai xanh của Liên Vãn, nhỏ giọng hờn dỗi, chậm rãi nhưng rõ ràng.

Cô nũng nịu nói một câu như vậy. Liên Vãn ngay lập tức nhận ra rằng cánh tay của nàng đang vô thức siết chặt, hai tay nàng đang ôm chặt eo Chu Yên Thiển, và thậm chí nàng có thể cảm nhận được sự đẫy đà và mềm mại dưới lớp quần áo.

Chu Yên Thiển cũng nói, "Em mạnh tay quá."

Liên Vãn lắng tai nghe, trầm mặc, vẫn đành phải khép cánh tay lại, xung quanh là những kệ hàng tối om, giống như những khán giả câm lặng, nàng nghiêng người, muốn bảo vệ cô chặt hơn, sự mềm mại và đầy đặn vẫn ở trong lòng nàng, giống như cầm một cục bông gòn, cả người run rẩy râm ran, bên ngoài nắng chói chang, một mình nàng canh giữ kho báu trong vòng tay.

Kho báu của riêng nàng.

Chu Yên Thiển nhẹ giọng hỏi: "Em còn muốn ôm chị bao lâu?"

So với tư thế căng thẳng của Liên Vãn, cô có vẻ rất thoải mái, khi nói chuyện, hơi thở của cô phả vào vành môi nàng, hơi thở thoáng chốc liền tan biến, giống như gợn sóng trên mặt nước, nhưng hơi thở ái muội này cứ kéo dài không đi, để lại cảm giác ướt đầm đề, giống như Liên Vãn đã mơ tưởng về cô trong vô số đêm trong quá khứ.

Liên Vãn mím môi, trầm mặc một hồi, cuối cùng chỉ thấp giọng đáp:

"Em không muốn buông tay."

Chu Yên Thiển tựa vào trong ngực nàng, cười không ngừng: "Vậy cũng không thể ở lại quá lâu, bạn nhỏ kia còn ở bên ngoài."

"Làm sao đây?" Cô ngẩng đầu hỏi, dùng trán đụng nhẹ vào cằm Liên Vãn, "Phạt em buổi tối đến gặp chị."



Vừa nói, cô vừa lộn xộn không ngừng trong lòng nàng, Liên Vãn vẫn ôm cô, hai tay vòng qua eo cô, giống như một bàn ủi nung đỏ, Chu Yên Thiển mất tự nhiên khi bị nàng nhìn chằm chằm, giọng nói yếu ớt xuống một chút, nghe có vẻ tinh tế và mềm mại hơn: "Không thể ở đây... Bên ngoài không có ai trông."

"Ngoan nào, em đi làm trước đi." Cô vòng tay qua cổ nàng, vô cùng ân cần nói.

Không hiểu sao, hình ảnh cô bé nhìn nàng chằm chằm qua cửa sổ xe đột nhiên hiện lên trong đầu Liên Vãn.

Không biết nên giải thích cảm giác bối rối muộn màng này như thế nào, Liên Vãn miễn cưỡng buông tay theo ý của Chu Yên Thiển, tùy tiện nhặt một chai nước khoáng trong góc, đi theo cô ra ngoài. Vừa mở cửa, ánh nắng sáng ngời ập vào, nước khoáng trong tay dần dần trở nên âm ấm trong lòng bàn tay, nhưng lại khô ráo không còn một giọt nước.

Cầm chặt chai nước, nàng bước đến quầy thu ngân và nói với cô bé: "Em muốn đi xe với chị hay ở lại chơi với chị ấy?"

Lời còn chưa dứt, Chu Yên Thiển đã vội vàng đáp: "Ở đây chơi với chị đi."

Miệng thì nói nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người Liên Vãn, như có lực hấp dẫn, cười với nàng như chốn không người: "Xe lớn phải đi giao hàng, bẩn lắm, dính đầy bụi thôi, ngồi một hồi biến thành chú hề thì làm sao đây?"

Cô bé cầm chiếc kẹo mà Chu Yên Thiển đưa cho mình, giọng nói trong trẻo lanh lảnh như tiếng kèn nhỏ: "Không đâu, buổi sáng em ngồi xe đến đây mà, oai phong lắm luôn."

"Thế à?" Chu Yên Thiển xoa đầu cô bé, sau đó nhìn chằm chằm Liên Vãn, "Thật lợi hại."

Trong lòng ẩn ẩn có một tia kích động, kêu gào không yên, Liên Vãn do dự vài giây, tránh đi ánh mắt của cô, cúi đầu: "Vậy em đi đây."

Nàng dặn: "Em ngoan ngoãn ở đây chơi với chị ấy nha. Trưa chị tới đón em về nhà ăn cơm."

"Em dài dòng quá à, Tiểu Liên." Chu Yên Thiển nhếch khóe miệng, đẩy nhẹ nàng một cái, "Chăm chỉ làm việc nha, đừng nhớ nhung tụi chị."

Cô không dùng nhiều lực, nhưng Liên Vãn đã bị đẩy đến cuống quýt, khi nàng ra ngoài và tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nàng mới phát hiện ra rằng má mình nóng bừng, ngay cả bước chân cũng có chút không vững.

Liên Vãn ngồi lên xe, hiếm khi nghiêm túc tự hỏi vài giây về khả năng bỏ bê công việc.

Đối với việc kiếm tiền Vương Chí Cường luôn làm việc rất hiệu quả, các đơn hàng từ xưởng sản xuất đồ nội thất lần lượt được gửi đi, Liên Vãn chạy mấy vòng trong quận, khi có thời gian quay lại thì đã là ba bốn giờ chiều, cửa hàng vắng lặng, đúng vậy, Chu Yên Thiển đang ôm cô gái nhỏ xem phim truyền hình, khi nhìn thấy Liên Vãn, cô cười: "Sao mặt em lại bẩn thế kia?"

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô gái nhỏ đã trở nên quen thuộc với Chu Yên Thiển, và cô bé nhảy khỏi vòng tay của cô để lấy khăn giấy cho Liên Vãn: "Chị, lau mặt đi."

Liên Vãn lau mặt, nghe thấy Chu Yên Thiển ở bên cạnh trêu chọc nàng: "Trông chị ấy có giống mèo con nhem nhuốm không?"

Cô gái nhỏ cười khúc khích: "Giống!"



"Vậy em là cái gì?" Cô vừa nói, vừa chạm mũi vào mũi của cô bé, "Em là bé thỏ trắng, trắng trẻo sạch sẽ."

"Em là mèo con thích sạch sẽ!" Cô bé nói, "Chị, chị là... chị là..."

Suy nghĩ một lúc lâu, cô bé mới tìm được một từ phù hợp trong bộ óc nhỏ bé của mình: "Chị là một con mèo Ba Tư! Có một bộ lông dài, đi đường thì uốn éo, giống như trong phim hoạt hình vậy."

"Thì ra chị đẹp tới vậy sao? Chị có đẹp như vậy không?" Chu Yên Thiển trêu chọc cô bé.

"Có!"

Hai người trò chuyện vui vẻ, không hiểu sao trong lòng Liên Vãn có chút chua, một ngụm nước cũng không uống, lau mặt xong liền nói: "Đi thôi."

Giọng nói rất lạnh lùng.

Cô gái nhỏ bị nàng làm giật mình, ngừng nói, ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nắm lấy góc áo của nàng.

Chu Yên Thiển cũng thu lại nụ cười, chỉ cúi mặt xuống và mân mê chiếc khăn giấy mà Liên Vãn vừa lau mặt, như thể đang do dự và thẹn thùng.

Liên Vãn cảm thấy ngứa ngáy như bị những đầu ngón tay của cô quấn lấy, nhưng nàng vẫn phá vỡ sự im lặng.

"Buổi tối có thể em sẽ không về." Nàng nói, "Lát nữa em còn phải chạy lên quận."

"À." Chu Yên Thiển bất ngờ, khô khan đáp lại, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Liên Vãn, cô vội vàng làm lành, "Vậy... buổi tối em sẽ ở cùng ai?"

Liên Vãn nói: "Thuê phòng riêng với các thành viên trong nhóm."

Cô bé đang tò mò nhìn hai người bọn họ, bầu không khí trở nên kỳ lạ, Chu Yên Thiển chỉ cảm thấy lỗ tai nóng ran: "Vậy em... nghỉ ngơi thì nói cho chị biết."

Nhưng người trước mắt nhìn cô thật sâu, giống như một con cún to có lông mi dài, thậm chí làm nũng cũng dè dặt, chỉ ngoan cố không chịu nói.

Cô chỉ có thể mềm giọng: "Gọi điện thoại cho chị, được không?"

"Dạ." Liên Vãn nhìn cô, vẻ mặt cuối cùng cũng dịu đi, nhẹ giọng đáp: "Vậy em đi đây."

Nàng đi ra khỏi cửa, ngồi vào ghế lái cao, chỉ thấy một tin nhắn từ Chu Yên Thiển trên điện thoại di động:



Thuận buồm xuôi gió.

Liên Vãn nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc lâu rồi mới vặn chìa khóa.

Khi thân xe khởi động, kính chắn gió có tầm nhìn rõ ràng, trong xe không có đồ trang trí, lần trước nàng kéo nút thắt bình an xuống đến giờ vẫn chưa treo lên.

Vì an toàn lao động, rất nhiều tài xế xe tải đều rất mê tín, trong ngành cũng có quy định không khuyến khích vợ chồng đều có xe thể thao. Nhưng Liên Vãn cảm thấy nàng chưa bao giờ cần những kiêng kỵ đó, đối với nàng mà nói, sống sót chỉ là thứ mà cha mẹ và bà nội để lại cho nàng mà thôi, sống chết cũng không phải của nàng.

Nhưng bây giờ có vẻ như không phải.

Tiễn cô gái nhỏ rồi lại bắt đầu công việc, cả một quãng đường ồn ào và bận rộn, tiếng ồn của nhà máy thật khó chịu, nhưng người tài xế không thể tránh đi khi chất hàng, người công nhân bên cạnh đưa thuốc lá, Liên Vãn nhận nó, nhưng vẫn kẹp nó lên tai không nhúc nhích.

Nàng đổ mồ hôi rất nhiều, ngay cả điếu thuốc lá cũng bị mồ hôi trên má thấm ướt, dính vào da nàng rất khó chịu.

"Hôm nay trời nóng quá." Người bên cạnh nói.

Liên Vãn nhìn chằm chằm vào điếu thuốc được cầm giữa những đầu ngón tay ố vàng, hơi đỏ tươi và mùi không dễ chịu. Trong xưởng sản xuất đồ gỗ, dăm gỗ bụi bay mù mịt, mùi sơn cũng nồng nặc, người đến người đi đều ngao ngán, nàng cũng không ngoại lệ.

Càng không có việc gì, nàng càng nghĩ tới một chuyện, Liên Vãn lúc này luôn không tự chủ được nghĩ tới Chu Yên Thiển. Cảm giác mà người phụ nữ trong ngực lưu lại thật rõ rệt, mềm mại, thơm tho, đẫy đà và đa tình, giống như mặt trăng treo trên trời, để nàng gặm nhấm một chút ngọt ngào trong hoàn cảnh hỗn độn này.

Bên cạnh vẫn đang nói chuyện, nhưng nàng không đáp lại, nàng chỉ cúi đầu và lặng lẽ nhếch khoé môi.

Bốc hàng lên xe, trời đã gần tối, mùi cơm từ căng tin trong nhà máy thoang thoảng trong gió chiều, người trong nhà máy mời nàng ăn cơm, Liên Vãn hạ kính xe xuống, vừa chào hỏi vừa từ chối, những lúc như vậy nàng cũng rất giỏi ăn nói, thật ra nàng cũng không phải là người đặc biệt cứng đầu.

Liên Vãn lái xe ra khỏi cổng xưởng sản xuất đồ nội thất, trên đường đi mới muộn màng nghĩ, sao mình chưa bao giờ thông minh như vậy trước mặt Chu Yên Thiển.