Mạo Phạm

Chương 34



Ánh đèn trắng ấm áp rơi trên mi mắt, ấm áp như bàn tay người phụ nữ đang vuốt ve lưng nàng.

Nói xong, Chu Yên Thiển vòng tay qua mái tóc của Liên Vãn, ôm lấy tấm lưng cong của nàng, áp vào trán nàng và di chuyển đôi môi đến gần mặt nàng như đang làm nũng.

Hơi thở ấm áp của cô phả thẳng vào da thịt, Liên Vãn vô thức né tránh một lúc, nhưng nàng không tránh được, bị cô hôn lên môi.

"Đôi khi..." cô kéo dài giọng điệu, "Chị thực sự cảm thấy em giống như một học sinh trung học."

"Khát khao học hỏi..." Cô áp sát môi Liên Vãn, "Em muốn biết tất cả mọi thứ, đúng không?"

Trong tiềm thức, Liên Vãn cảm thấy căng thẳng, như thể trái tim bị nhấc lên siết chặt, mặc dù giọng điệu của Chu Yên Thiển rất nhẹ, chỉ có những lời thì thầm ái muội xoay quanh môi và lưỡi.

"Không phải." Nàng mở miệng, phản bác theo bản năng, "Không phải lúc nào em cũng nghĩ như vậy."

Sự bác bỏ mong manh. Chu Yên Thiển mắt điếc tai ngơ, ngả người vào lòng nàng cười, sau đó không ngừng huýt nhẹ vào cằm nàng, rướn người hôn nàng.

Mặt mày của người phụ nữ trong nụ hôn lộ ra vẻ lười biếng, giống như một thảm thực vật kéo dài, càng gần, sức hấp dẫn càng rõ ràng, Liên Vãn kiềm chế sự xúc động của mình, cau mày phủ nhận, "Không phải cái gì em cũng muốn biết."

Liên Vãn cau mày dường như có một loại chân thành khác, nhưng đáng tiếc khóe mắt vẫn còn ướt át, bán đứng sự yếu ớt của chủ nhân, và biến sự chân thành cứng cỏi thành một sự dè dặt dễ chịu, Chu Yên Thiển ôm nàng, vươn tay ra để giữ lấy mặt nàng trong tay mình, cô không nhịn được muốn câu dẫn nàng lần nữa.

Cô nghiêng người về phía trước, lòng tràn đầy mềm mại, Liên Vãn không thể bỏ qua, bàn tay rơi xuống mặt nàng càng dùng sức, Chu Yên Thiển không ngừng hôn nàng, đồng thời chậm rãi hỏi: "Cho nên, làm gì có nhiều tại sao như vậy?"

"Thích chính là thích." Đôi mắt cô trong veo, nghiêng đầu, biết được sức quyến rũ bây giờ của mình, lại cười, cố ý cọ môi vào vành tai Liên Vãn, hơi nóng, khi cất lời, từng chữ đều mang đến một cảm giác rùng mình tê dại: "Đâu cần lý do."

Quả nhiên bé cún con rụt rè đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô.

Khi Chu Yên Thiển nói điều này, đôi mắt cô lấp lánh, từ đầu đến cuối khóe môi luôn cong lên một nụ cười bình tĩnh. Đôi mắt cô luôn ngấn nước, nhưng giờ phút này chúng sâu thẳm như vũ trụ tăm tối, khoảng cách quá gần, Liên Vãn đọc được quá nhiều khả năng trong ánh mắt tập trung của cô, có quá nhiều thẳng thắn chân thành, hơn phần lớn đều là bộc bạch, dục vọng thuần khiết. Dáng vẻ của Liên Vãn được phản chiếu rõ ràng trong dục vọng đó, từ đầu đến giờ, chính xác là những dục vọng này khiến nàng trở nên thoát tục, xuyên qua sương sớm trong trấn, gặp được cùng một con chó con, dường như cảm giác rung động ngột ngạt của lần đầu gặp mặt lại ập đến, đủ để nàng nằm mơ vô số đêm hè nóng nực, Liên Vãn nhìn đến ngơ ngẩn, mãi cho đến khi nụ cười của Chu Yên Thiển ngày càng sâu.

Cô dùng sức quấn lấy nàng, dùng sức cắn chặt môi Liên Vãn, có chút không thuận theo, đắc ý hỏi: "Em đang mất tập trung đó hả? Lại đang suy nghĩ cái gì?"

Môi bị hàm răng của người phụ nữ cắn vào, có cảm giác đau rõ ràng nhưng cũng không khó chịu. Liên Vãn im lặng một lúc, sau đó gật đầu và quay đầu đi.

Nhưng Chu Yên Thiển vẫn muốn đuổi theo, Liên Vãn cảm thấy hơi bất lực, đôi môi mấp máy, nhưng cơn đau như dự đoán không đến, chợt nàng được hôn nhẹ lên môi.

Giống như những lời chưa nói ra và sự do dự xấu hổ đó, chúng cũng nhẹ nhàng được niêm phong.

Vẻ mặt của nàng không thể che giấu được nữa, nàng đã bán đứng những gì nàng nghĩ trong lòng.

Người phụ nữ hiểu rõ, cô cụp mắt, ngữ khí mềm mại nhu hòa: "Em thích chị nhiều đến vậy à?"

Liên Vãn sắc mặt cứng đờ, nàng hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Nàng chưa bao giờ có thể hiểu được hành động và suy nghĩ của Chu Yên Thiển, bây giờ họ gần nhau như vậy, nàng nghe thấy nhịp tim và hơi thở của cô, cơ thể ấm áp của cô bám lấy nàng, cô cắn và hôn nàng, đau đớn cùng dịu dàng đều trao cho nàng, Liên Vãn chỉ có thể được trao bởi cô.

Nhưng nàng không muốn vậy.

"Được rồi, em đừng rối rắm nữa, chị chỉ thích em thôi." Thấy bé cún con không nói gì, Chu Yên Thiển giơ tay, nhéo nhẹ mặt nàng, nũng nịu dỗ dành nàng: "Đói bụng chưa, đi tắm rồi chúng ta ăn tối nhé? Ngày mai em còn phải lái xe mà."

Liên Vãn khóe miệng bị cô kéo, mơ hồ nói: "Chị."

Nàng ra hiệu cho cô lùi lại và hít một hơi thật sâu.

Chu Yên Thiển buông tay ra, có hơi kinh ngạc nhìn nàng.

"Không phải cái gì em cũng muốn biết."

"Chỉ là em."

Liên Vãn nghe chính mình khó khăn nói: "Em muốn biết chị có yêu em hay không."

/

Hơi nước bốc hơi, theo dòng nước, trong không khí tạo thành một kết cấu dải lụa nhẹ nhàng uyển chuyển, khi Chu Yên Thiển bước vào, cô đưa tay nhấn bật đèn, nhưng nó không sáng, mờ mờ. Cửa phòng tắm đóng lại, tấm mành rủ bóng bị ngọn đèn chiếu rọi phản chiếu trên tường, bị bóng người cắt đứt ở giữa, giống như một đáp án còn dang dở.

"Ngày mai em có việc gì không?" Chu Yên Thiển đổ sữa tắm vào lòng bàn tay, Liên Vãn vừa dứt lời thì đội xe gọi đến, Liên Vãn vội vàng nghe điện thoại, khi trở lại, dường như là mất hết can đảm, im lặng như thường lệ.

"Có." Liên Vãn tầm mắt rơi khắp nơi, nhưng lại không dám rơi trên người cô, "Có thể mấy ngày sau em sẽ khá bận rộn, nếu như chị có việc gấp thì nhắn tin cho em, khi nào rảnh em sẽ đọc."

Khi nàng nói, nước chảy qua mặt nàng, rơi vào miệng rồi trượt vào cổ nàng, Chu Yên Thiển nhìn nàng, ngẩng đầu lên, vươn tay từ trong dòng nước vuốt tóc nàng từ đỉnh đầu ra sau. Cả khuôn mặt lộ ra, lông mày sâu, môi mỏng, sống mũi cao thẳng, cả ngày phơi nắng nhưng làn da vẫn trắng nõn, lộ ra làn da trắng như ngọc trong phòng tắm mờ tối. Chu Yên Thiển nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại, mà Liên Vãn thì cúi đầu áp mặt vào cô.

Trong tiếng nước, giọng nàng rầu rĩ: "Mệt quá."

Sư dựa dẫm ỷ lại không giấu giếm khiến Chu Yên Thiển cảm thấy luyến tiếc khoảnh khắc này. Cô vòng tay qua sau gáy Liên Vãn và cảm thấy nước trượt qua kẽ tay. Đôi mắt Liên Vãn cuối cùng cũng rơi vào cô, ướt át mà rõ ràng, trông đáng thương lắm, Chu Yên Thiển muốn mỉm cười, mấp máy môi nhưng chỉ cong nhẹ.

"Chị cũng mệt quá à," cuối cùng cô nói.

Liên Vãn có chút thẳng lưng lên, môi chỉ cách cô một khoảng liền cúi xuống hôn cô.

Đỉnh đầu của bọn họ là trần nhà, Chu Yên Thiển ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy hai cái bóng đen quấn quýt với nhau, vòi hoa sen đã tắt, âm thanh xung quanh dần nhỏ lại, Liên Vãn đang nhìn cô chăm chú, cúi người lắng nghe, như thể nàng phải giúp cô chịu đựng những gì cô nói, Chu Yên Thiển đột nhiên không muốn nói gì, không cần phải nói gì, tài xế xe tải ở thị trấn này có thể không hiểu cô nói gì, nhưng bây giờ họ ở bên nhau, thân mật khắng khít, thậm chí những sợi tóc cũng đan xen, hơi nước trong không khí rơi xuống bao lấy cơ thể họ, họ dùng cùng một loại sữa tắm và dầu gội đầu, như thể mọi thứ đều hòa quyện vào nhau.

"Liên Vãn."

Đôi môi Chu Yên Thiển khép mở, giọng nói rõ ràng: "Chị nghĩ chị yêu em."

Nói xong, cô dừng lại một chút.

"Chị muốn em cũng yêu chị."