Mạo Phạm

Chương 5



Cố Yến sửng sốt.

Đèn đỏ ở ngã tư dường như ngăn cản giao tiếp của họ về phương diện vật lý. Liên Vãn đạp phanh, trong im lặng, không biết vì sao, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Cố Yến khẽ mím đôi môi tái nhợt, ánh mắt có chút luống cuống.

Ánh sáng ban ngày khiến chiếc xe chật hẹp trở nên rất rộng, tư thế ôm bụng của người phụ nữ khiến cô ấy trông vô cùng yếu ớt, như thể sẽ bị gió thổi bay.

Trong ba giây đếm ngược đến đèn đỏ, Liên Vãn nghe thấy cô ấy nhỏ giọng nói:

"Cậu vẫn không thay đổi gì cả."

Lần này Liên Vãn thực sự không muốn đáp lại.

Chuyến đi này không ngắn. Sau khi lên đường cao tốc, Liên Vãn nhận ra rằng Cố Yến và chồng cô ấy sẽ chuyển đến ký túc xá của nhà máy quận nơi họ làm việc, nàng nghĩ trong đầu rằng khi nàng lái xe đến nơi, nàng chỉ cần nhận một đơn đặt hàng trên phần mềm rồi quay trở lại thị trấn.

Người đàn ông đi xe máy một mạch đi theo, tóc rối tung theo gió, đến nơi thì bị nhân viên bảo vệ chặn lại ở cửa.

Cố Yến được dìu ra khỏi xe, khi cô ấy nhìn thấy người đàn ông bị chặn lại ở cửa tranh cãi với nhân viên bảo vệ, cô ấy chạy chậm tới mà không thèm quan tâm đến hành lý của mình. Liên Vãn dựa vào cửa xe nhìn bóng lưng của cô ấy, vẫn là một bộ váy hoa đung đưa, nhưng màu sắc đã nhạt đi rất nhiều, giống như bộ quần áo cũ nàng đang mặc. Khi đó, tấm lưng mảnh mai của cô gái ngày béo và rộng hơn, vòng eo và hông vốn nhỏ nhắn giờ đây lắc lư nhấp nhô, cho thấy sự đầy đặn của người phụ nữ.

Nhìn thấy cảnh này, Liên Vãn không biết có cảm nhận gì trong lòng.

Vòng eo và bụng to lúc nào cũng đung đưa trước mắt, bất giác mặt trời đang lặn, trong đêm tối, vẻ mặt lạnh lùng của nàng lại đặc biệt ảm đạm.

Khi đến giờ, khu vực nhà máy đồng loạt sáng đèn, từ xa đến gần, rải rác thành những lưới ánh sáng của đèn sợi đốt, một góc nhìn chỉ thuộc về ban đêm. Một cơn gió lạnh thổi qua, những ngọn cây bên đường bị gió thổi xào xạc. Liên Vãn rùng mình, đóng sầm cửa xe lại và đi về phía cổng vẫn còn đang tranh cãi.

Người bảo vệ trong khu vực nhà máy này biết rất rõ về Liên Vãn, và sau khi nhận ra người đàn ông đi cùng nàng, hắn đã ngừng chặn anh ta lại. Trong khi Cố Yến đang nói chuyện với chồng, cả hai đứng bên ngoài phòng bảo vệ và trò chuyện một lúc.

Mọi người trong khu vực này đều biết Liên Vãn, nữ tài xế thường đến giao hàng ở thị trấn Bình Xuyên, ngoại hình ưa nhìn và cũng có năng lực, không hùng hằng như những tài xế khác, nàng cũng rất ổn thỏa trong cách cư xử với mọi người và làm việc, nhưng cứ bày một gương mặt không cảm xúc, khiến người ta muốn lại gần nhưng không tìm được cách lại gần.

Người gác cổng đang nói chuyện liền đưa cho Liên Vãn một điếu thuốc, Liên Vãn nhận và cầm trong tay nhưng không hút.

Người gác cổng là một ông lão, tuổi tác có thể làm cha nàng, thấy nàng như vậy, ông ấy nháy mắt với nàng một cái: "Thử một chút."



Liên Vãn nhét điếu thuốc sau tai, nói: "Lần sau thử một chút, lần này không hút, lát nữa trở về."

"Ây nha." Bảo vệ nghe thấy hai người nói chuyện, cũng đi tới, tiếp nhận người gác cổng đưa cho điếu thuốc, châm lửa, rồi ngậm trong môi, miệng mồm không rõ nói: “Hút rất sảng khoái, từ xưa tới nay, bất cứ ai lái xe hay canh cổng đều không thể thiếu nó."

Mùi khói làm người ta bị sặc, nhưng Liên Vãn đã quen với mùi này. Nhưng nàng không có thời gian để nói với họ những điều này, vì vậy nàng nhìn Cố Yến, ậm ừ một tiếng rồi chào tạm biệt: "Được rồi, tôi đi dỡ hàng cho bọn họ. Nếu cứ ì ạch mãi thì không biết bao giờ mới chất hàng vào xưởng được."

Chưa kể từ sáng đến giờ nàng chưa ăn một hột cơm nào.

Khi Cố Yến nghe thấy những lời của nàng, cô ấy lo lắng nhìn sang, kéo tay áo của chồng và thì thầm điều gì đó.

Liên Vãn nhìn ánh mắt của cô ấy, lạnh lùng quay đầu: "Đi thôi."

"Ồ..." Cố Yến kéo chồng lại, thận trọng trả lời: "Được rồi..."

Anh ta chuyển hành lý của Cố Yến và mình đến ký túc xá nhân viên, chất hàng vào nhà xưởng, Liên Vãn lái ô tô đến cổng nhà máy, bấm còi inh ỏi với người gác cổng và nhân viên bảo vệ vẫn đang trò chuyện ở cổng.

“Đi nhé.” Nàng hạ nửa cửa kính xe xuống chào, liền thấy hai người đàn ông ở cổng đồng loạt vẫy tay với nàng, từ trên cao nhìn xuống, bộ dạng rất buồn cười.

Liên Vãn nhìn, dù mặt lạnh lùng như thế nào thì vẫn còn trẻ, khóe môi không khỏi cong lên, nụ cười hiếm hoi này giấu sau cửa kính xe hơi mở nửa vời, không ai thưởng thức.

Không có Cố Yến nói chuyện bên cạnh, cảm giác trên đường trở về hoàn toàn khác với cảm giác khi đến. Đèn bật sáng, xe cộ ầm ầm chạy qua, khung cảnh quen thuộc này khiến Liên Vãn cảm thấy nhẹ nhõm.

Bỏ qua những cuộc gặp gỡ tình cờ khác khi nàng lần đầu tiên học lái xe, công việc này thực sự mang lại cho nàng nhiều sự hài lòng hơn những gì nàng nhận được.

Chẳng lẽ cảm giác của nàng lúc này cũng trở thành đề tài mới trong thị trấn?

Liên Vãn nghĩ như vậy, thở ra một hơi, hạ hẳn cửa kính xe xuống, tiếng ồn từ đường tràn vào, đèn đường chiếu vào, góc nhìn của chiếc xe tải khiến Liên Vãn cảm thấy như mình đang bay trên đoạn giao thông này, chất dopamine được tiết ra khiến nàng cảm thấy đau nhói vì thỏa mãn.

Thành phố.

Liên Vãn nghĩ về điều đó và bấm còi thật dài.

Vào thời điểm không thể kiểm soát này, nàng lại nghĩ đến Chu Yên Thiển.

Vào một đêm mùa hạ ở thị trấn nhỏ, ánh trăng trong như nước, gió mát thổi qua, dưới ánh đèn đường lờ mờ những con muỗi quấn quít bay thành một hàng.

Sau khi dỡ hàng và ra khỏi bãi đậu xe, đã hơn mười giờ tối.

Liên Vãn đói cả buổi, cuối cùng cũng tìm thấy vài gói bánh quy còn sót lại trong xe. Nàng vừa đói vừa mệt, bước chân yếu ớt, suốt đường về nàng xé túi bánh để ăn, chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ muốn vùi đầu ngủ một giấc.

Bước lên lầu, nàng liếc nhìn theo thói quen. Cửa hàng tạp hóa tối một cách lạ thường, cánh cửa kính đóng kín và một ổ khóa lớn treo trên đó.

Không có ai ở đó. Liên Vãn nghĩ như vậy, vẫn nhìn chăm chăm vào đó và di chuyển chậm bước chân.

Cô ấy đi đâu vậy?

Suốt dọc hành lang, đèn cảm biến không sáng. Liên Vãn thỉnh thoảng đã quen với những ngọn đèn bị hỏng, nàng chậm rãi bước đi trong bóng tối, vẫn còn suy nghĩ về những điều khác.



Đột nhiên, từ trên xuống dưới truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ánh sáng trắng của đèn pin điện thoại di động giống như tia chớp, giống như cành liễu đung đưa trong mùa xuân. Liên Vãn đột nhiên dừng bước, bị người từ trên lầu đi xuống đụng vào cánh tay.

Mùi thơm ngọt ngào quen thuộc tràn vào mũi, giống như hương hoa mùa xuân rơi trên vai nàng, nồng đậm đến mức nàng cũng không cách nào phủi hết.

"Chu..."

"Là chị."

Người phụ nữ vùi đầu vào vai và cổ nàng, như thể vẫn còn sợ hãi và tức giận, đang điều chỉnh hơi thở.

Liên Vãn lập tức phản ứng lại, khẩn trương căng thẳng lưng, đỡ eo cô, kiềm chế bất động: "Làm sao vậy?"

Không nhận được câu trả lời. Trong cầu thang đột nhiên im lặng, phía trên có tiếng bước chân không vội vã nhưng đặc biệt rõ ràng.

Có người ở trên.

Liên Vãn ôm cô, hơi bước sang một bên và chiếu đèn pin của điện thoại di động vào người đang từ trên đi xuống.

Trong không khí nồng nặc mùi rượu, ánh đèn trắng khiến người đàn ông say khướt phải nghiêng đầu. Hắn ta là một tên vô lại nổi tiếng trong thị trấn, hắn ta nhận ra Liên Vãn, nhe răng cười: "Về rồi à? Ăn cơm chưa?"

Liên Vãn phớt lờ hắn ta. Nàng chỉ cảm thấy bàn tay của người phụ nữ trong lòng ôm nàng chặt hơn.

“Đừng sợ.” Nàng nhẹ nhàng nói, vuốt nhẹ lưng cô. Xoay người, nàng đá vào người đàn ông đang muốn đến gần, "Cút!"

Người đàn ông lẩm bẩm gì đó rồi bị Liên Vãn đá suýt ngã xuống cầu thang. Hắn ta loạng choạng mấy bước, dựa vào tường đi xuống lầu, một lúc sau, hắn ngã xuống một bên như một con chó chết, không động đậy nữa.

“Chị không sao chứ?” Liên Vãn cúi đầu, nương theo ánh sáng trắng của đèn pin điện thoại bị người phụ nữ hốt hoảng hất xuống đất, kiểm tra thân thể của người phụ nữ xem có dị thường gì không. Cổ, vai và xương quai xanh đi xuống từng li từng tí, rồi lại từng li từng tí, cho đến khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Chu Yên Thiển, cả người cứng đờ, như thể vừa mới phản ứng lại, thu ánh mắt lại, không biết nên làm gì.

"Thật xin lỗi." Chu Yên Thiển không nói lời nào. Liên Vãn vội vàng thu lại bàn tay đang trên eo cô, đầu óc vừa mới tỉnh táo lập tức rối bời: "Chị... Chị không sao chứ?"

“Chị không sao.” Chu Yên Thiển nói, vẫn ôm nàng thật chặt.

Có vẻ như cảm nhận Liên Vãn hơi ngượng nghịu. Cơ thể người phụ nữ hơi thả lỏng. Liên Vãn thề rằng nàng có thể nhìn thấy rõ ràng nụ cười tinh tế ẩn trong đôi mắt đẹp đó.

Không hiểu sao nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

Chu Yên Thiển dựa vào vai nàng và thì thầm: "Chị cũng không biết nữa. Chị vừa mới tắm xong ra khỏi nhà thì thấy anh ta đã đứng sau cửa nhà chị. Khi chị muốn rời đi, anh ta đã vươn tay ra tóm lấy chị, rồi đuổi theo chị."

Liên Vãn cau mày và liếc nhìn người đàn ông ở dưới cầu thang.

Nhận thấy Liên Vãn không tập trung vào mình, Chu Yên Thiển đưa cổ tay bị siết đến ửng đỏ lên trước mắt nàng và nói với giọng điệu tủi thân: "Em nhìn này."

Liên Vãn nắm lấy cổ tay cô, làn da của người phụ nữ lộ ra màu trắng sứ trong cầu thang tối tăm, và dấu tay trên đó khiến người ta giật mình. Nàng nhìn theo, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ vội vàng dùng đầu ngón tay vuốt ve vài cái.

“…Đừng sợ.” Nàng suy nghĩ hồi lâu mới nói ra, “Đầu óc của hắn không thông minh lắm, nếu như chị vẫn còn sợ, bây giờ em sẽ chở hắn ta đến thành tây ngay, chị sẽ không bao giờ gặp lại hắn ta nữa."



"Ừm."

Trong khi Liên Vãn đang nói chuyện, lưng nàng lại cứng đờ trong giây lát, bởi vì người phụ nữ đã thoát ra khỏi vòng tay của nàng, cúi xuống nhặt điện thoại di động trên mặt đất, cánh tay sượt qua ngực nàng, sau đó quay lại một cách tự nhiên, chậm rãi nói: "Thật may rằng em đã trở lại, nếu không, một mình chị sẽ sợ chết khiếp."

"Không sao." Liên Vãn nói, muốn buông cô ra và kéo người đàn ông khỏi mặt đất.

Chu Yên Thiển khoác tay nàng và đi theo nàng: "Chị đi chung với em..." Giọng điệu của cô có chút co rút, giống như đang sợ hãi, nhưng cô vẫn duy trì giọng nói chậm rãi thường ngày: "Cảm ơn vì đã cứu chị. Khi quay lại chị sẽ đãi em bữa tối, được chứ?"

Liên Vãn cắm đầu đi về phía trước, dừng lại hai giây, sau đó trả lời: "Ừm."

Người đàn ông say khướt bất tỉnh đã bị Liên Vãn kéo thẳng vào trong khoang xe tải, cửa sắt đóng chặt, khi đến phía tây thành phố thì bị ném vào góc đường hẻo lánh, chờ ngày mai được ai đó phát hiện. Trên đường trở về, không có xe hay người đi đường, con đường vắng vẻ giống như một hình thức khác của ban đêm.

Liên Vãn lái xe, lén nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế phụ từ khóe mắt. Nàng không quen ngồi cạnh người khác và nàng không thích mọi người nói chuyện với mình khi lái xe, nhưng trên đường đi, nàng rất mong chờ Chu Yên Thiển có thể nói gì.

Liên Vãn gọi tên cô trong lòng, suy nghĩ chủ đề. Nếu Chu Yên Thiển mở lời trước, thì nàng sẽ tìm cơ hội để nói với cô rằng tên của cô rất hay, cái tên hay nhất mà nàng từng nghe.

Nhưng Chu Yên Thiển chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ và im lặng. Đèn đường chiếu vào, phản chiếu khuôn mặt cô mờ ảo như hoàng hôn.

Một lúc lâu sau, Liên Vãn mới nghe thấy cô nói: “Đây là lần đầu tiên chị đi xe tải.”

Liên Vãn khô khan đáp: "Vậy à..."

"Ừm, thật lợi hại..." Chu Yên Thiển híp mắt, quay đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên một cách tinh nghịch.

Liên Vãn liếc thấy ánh mắt của cô, và ngay lập tức không biết nên nói gì. Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên nàng nghe thấy kiểu khen ngợi này, nhưng ba từ Chu Yên Thiển nói ra dường như có ma lực, khiến nàng khó lòng giữ được vẻ mặt lãnh đạm. Nàng kiềm chế bản thân, hơi cúi đầu xuống, cuối cùng khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười ngốc nghếch.