Thi thể Ôn Hoa Kiều đột nhiên rên rỉ. Một tầng hơi mỏng thoát ra từ miệng thi thể, hóa thành hình dáng giống thi thể rồi chui vào ngực Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn. Là một em gái không mặc quần áo, có khuôn mặt giống Ôn Hoa Kiều, đang nhìn hắn cười đầy quyến rũ.
Ảo thuật?
Nhưng cảm giác tiếp xúc da thịt lại giống như thật.
“Ôm tôi đi!”
Tay “Ôn Hoa Kiều” vòng qua cổ hắn, miệng dán về phía miệng hắn.
“Diệp Thiên Sư, đây là Sắc Tướng Vu, là một loại vu thuật ngăn cản ngươi rút Diệt Hồn tản. Ngươi chỉ cần giữ vững ý chí, đừng để nó mê hoặc là được!”
Diệp Thiếu Dương vừa oán giận nói vừa tránh né ảo ảnh đang đòi hôn trong ngực.
Ôn Hoa Kiều ngượng đỏ cả mặt.
Đột nhiên miệng bị cạy mở, một chiếc lưỡi trơn mềm tiến vào trong.
Diệp Thiếu Dương biết đây là ảo giác, có dùng pháp thuật cũng không có ích gì nên mặc kệ nó. Hắn cố giữ cho đầu óc thanh tỉnh, không để dục niệm khống chế. Hắn duỗi tay nhổ cây đinh thứ hai.
Người trong ngực bỗng nhiên “a” lên một tiếng. “Cô ấy” thở dốc đầu gợi tình, động tác càng lúc càng táo bạo.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Thiếu Dương suýt nữa là không cầm lòng nổi. Hắn đành phải vừa hôn vừa rút một lượt mấy cây đinh.
Người trong lòng ngực động đậy, càng lúc càng quyến rũ.
Diệp Thiếu Dương một tay cản động tác của người trong lòng lại, một tay làm phép. Cuối cùng, trước lúc tay “cô gái kia” tiến vào quần hắn, hắn đã nhổ được cây đinh cuối cùng.
“Vèo.”
Người trong ngực biến mất.
Diệp Thiếu Dương thở mạnh một hơi. Hắn thầm thấy may mắn, suýt nữa là không giữ được trinh tiết lâu năm của mình rồi...
“Diệp Thiên Sư, ngươi không sao chứ?”
Ôn Hoa Kiều hỏi bằng giọng đầy quan tâm.
“Không sao, không sao, vẫn ổn.”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, đầu lại nhớ đến cảnh tượng kiều diễm vừa rồi. Tuy là hư ảo, nhưng ảo ảnh đó lại mang khuôn mặt của Ôn Hoa Kiều. Cho nên, lúc này, khi nhìn cô, trong lòng hắn lại sinh ra loại cảm giác như ban nãy.
Ôn Hoa Kiều nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu, mặt đỏ lên.
Diệp Thiếu Dương nhận thấy bản thân hơi thất thố nên vội vàng nói:
“Cô đi xuống đi.”
Ôn Hoa Kiều “ừm” một tiếng rồi hóa thành cái bóng và nhập vào thân thể của mình. Sau đó, cả người cô phát ra ánh hào quang. Cô khẽ rên một tiếng. Mấy đốm sáng từ Tam Chung Thiên Đăng (ấn đường, hai vai) và Thất Đại Quỷ Huyệt bay lên. Chúng xoay tròn trên không rồi hóa thành hình người.
Vẫn là Ôn Hoa Kiều nhưng so với khi là tàn hồn, hình dáng sau khi ba hồn bảy phách quay về của cô đã không còn trong suốt như lúc trước. Dung mạo cũng thanh tú hơn trước.
“Đa tạ Diệp Thiên Sư...”
Ôn Hoa Kiều kích động vô cùng. Cô quỳ xuống đất, thi triển quỷ thuật thức thứ nhất với thi thể dưới hố.
Thi thể bị ăn mòn nhanh chóng và hóa thành một vũng máu tanh tưởi.
“Từ nay về sau, trên đời này không còn người tên là Ôn Hoa Kiều nữa.”
Ôn Hoa Kiều lẩm bẩm.
Sau đó, cô nhìn Diệp Thiếu Dương nói:
“Diệp Thiên Sư, ngài tính xử lý tôi thế nào?”
Diệp Thiếu Dương đi qua, nói:
“Rời khỏi đây rồi hẳn nói.”
Nói xong, hắn để cô tiến vào ba lô. Lúc này, Lâm Tam Sinh cũng đã quay lại.
Diệp Thiếu Dương kéo Tôn Quang Lâm bị cảnh tượng vừa rồi dọa phát ngốc đến cửa sổ nhà vệ sinh. Hắn mở cửa rồi nhảy ra ngoài.
Ngoài cửa nhà vệ sinh.
Người đàn ông rùng mình một cái rồi tỉnh lại. Hắn nhìn xung quanh một vòng, mặt ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ui da...”
Bụng lại đau. Hắn ôm bụng, vọt vào nhà vệ sinh. Đi vệ sinh trước đã, chuyện khác nói sau.
Vừa vào cửa, hắn liền cởi quần ra và đi về chỗ phía bồn cầu trong trí nhớ. Nhưng... hắn ngây người ra. Nơi vốn là bồn cầu nay lại...
Bồn cầu bị dời sang một bên, và phía sau nó là một cái hố lớn.
Hắn sợ đến mức “đi” ra quần, chỉ biết ngây người đứng đó.
“Keng, keng, keng!”
Dưới trời đêm yên tĩnh, một âm thanh được tạo ra bởi kim loại vang lên.
Lâm Tam Sinh dừng lại, xoay đầu về phía sau, nói: “Có tà vật!”
Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống.
“Ta đã nói mà, sao lại thuận lợi như vậy được chứ. Cuối cùng nó vẫn tới.”
Diệp Thiếu Dương vỗ vai Tôn Quang Lâm, nói:
“Hôm nay cảm ơn cậu,cậu cũng tích được nhiều âm đức rồi đó. Cậu về trước đi. Nhớ, sau khi về nhà, thu dọn xong đồ đạc phải lập tức rời khỏi đây!”
Tôn Quang Lâm cười nói:
“Anh Thiếu Dương, sau này anh dạy tôi pháp thuật nhé.”
“Sau này hẳn nói. Liên lạc sau.”
Vì phòng ngừa bất trắc, Diệp Thiếu Dương bảo Lâm Tam Sinh đưa hắn rời đi.
“Chúng ta làm sao đây? Chạy hả?” Nhìn bóng lưng Tôn Quang Lâm rời đi, Lý Lâm Lâm hỏi.
Tiếng chuông từ trong hẻm truyền ra, kêu càng lúc càng to.
“Diệp Thiên Sư, chúng ta mau đi thôi. Đây là Tang Hồn Chung, là loại vu thuật đáng sợ. E rằng đối phương không phải là vu sư bình thường.”
Giọng Ôn Hoa Kiều từ trong ba lô truyền ra.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát rồi nói:
“Đi!”
Hắn xoay người chạy về hướng khác.
Hiện tại vẫn chưa đến lúc vạch mặt, vẫn nên nhẫn nhịn một chút.
Không ngờ, vừa mới chạy một đoạn nhỏ thì một giọng nói già nua từ xa truyền đến:
“Không ở đô thành, không ở núi sâu. Không màng danh lợi, không màng thị phi. Thế nhân chỉ muốn có thuốc trường sinh...”
Một bóng người hư ảo chậm rãi bay đến. Trên đầu người đó là Tam Hoa màu đen, chân đạp mây tía, tay cầm mộc kiếm dài ba thước, người mặc đạo bào Thất Tinh sọc vàng đen. Vạt áo bay bay, chòm râu phất phơ. Thoạt nhìn rất có cốt cách của tiên nhân.
Người đó dừng trên không, cười với Diệp Thiếu Dương và nói: “Diệp đạo hữu, lâu rồi không gặp.”
Trương Quả!
Diệp Thiếu Dương kinh hãi. Lão súc sinh này sao lại ở đây? Hắn có liên quan gì đến chuyện này?
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương lạnh lẽo. Hắn nói:
“Ta còn đang lo không biết làm cách nào tìm ngươi. Không ngờ ngươi tự tìm tới. Chúng ta không cần nhiều lời, hôm nay dứt khoát giải quyết mọi chuyện đi!”
Trương Quả cười lớn.
“Yêu đạo, người vậy mà lại ở chỗ này!”
Lý Lâm Lâm nhìn ông ta, hai mắt tỏa sáng tựa như nhìn thấy con mồi mà mình đang tìm kiếm.
Trương Quả nhìn cô chằm chằm. Nhìn hồi lâu, ông ta nhíu mày, nói:
“Ngươi là người phương nào?”
Lý Lâm Lâm hừ một tiếng, không trả lời.
Trương Quả cũng không nhiều lời. Ông ta vừa bay về phía sau vừa nói:
“Diệp Thiên Sư, ngươi và ta đấu pháp với nhau sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Để tránh kinh hãi thế tục, làm tổn thương người vô tội, ngươi hãy đi cùng ta đến nơi nào vắng và rộng rãi hơn nào...”
Diệp Thiếu Dương không chút suy nghĩ mà đuổi theo.
Hắn biết, với bản tính xảo trá của Trương Quả, nơi ông ta muốn hắn đến chắc chắn có mai phục. Nhưng hắn không quan tâm đến điều này. Vất vả lắm mới tìm thấy Trương Quả, đương nhiên không thể để hắn cứ thế mà chạy trốn được.
Lý Lâm Lâm cũng có nhiệm vụ bắt Trương Quả, cũng không muốn cứ thế để ông ta bỏ đi nên đuổi theo.
Cứ thế, cả ba chạy ra khỏi trại. Nhìn thấy Trương Quả phi thân tiến vào một rừng cây, Diệp Thiếu Dương kéo Lý Lâm Lâm đứng lại.
Tuy muốn bắt Trương Quả nhưng hắn không phải kẻ ngốc. Thi triển pháp thuật ở nơi trống trãi, cho dù có mai phục, hắn cũng không sợ. Nhưng nếu tiến vào rừng thì khác. Bản thân hắn dù sao cũng chỉ là người phàm, không xử lý nổi mấy cái bẫy rập chuyên đối phó với người sống.
“Ào ào...”
Có tiếng động từ trong rừng truyền ra. Tiếng chuông cũng kêu càng lúc càng dồn dập.
Diệp Thiếu Dương tay phải cầm Câu Hồn tác, tay trái cầm linh phù, yên lặng chờ đợi.