Mang theo nghi hoặc, Thạch Lỗi quay đầu nhìn thoáng qua những quan tài trong hang đá kia, lắc đầu thở dài:
“Nhưng hiến tế như vậy, ta chưa từng gặp, thật sự là không thể tưởng tượng.”
Mộ Thanh Vũ nói:
“Chẳng lẽ là yêu thú mệnh lệnh bọn họ làm như vậy sao?”
“Có lẽ là hợp tác với nhau, dần dần mò ra một loại phương thức cân bằng.”
“Rất nhiều côn trùng, động vật, sau khi đẻ trứng, đều sẽ lưu lại một chút thức ăn linh tinh, để con non sau khi ấp nở ăn, sau khi ăn xong, cũng lớn tới trình độ nhất định, có thể tự kiếm ăn.”
Diệp Thiếu Dương dùng đèn mũ soi từng cái rồi nói:
“Đại bộ phận quan tài đều vẫn ổn, nói rõ tỷ lệ ấp nở không cao.”
Mộ Thanh Vũ đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:
“Không đúng, Thiếu Dương ca, lúc trước chúng ta ở một bên khác của huyệt động, còn nghe được trong quan tài có tiếng trẻ con khóc...”
Diệp Thiếu Dương lòng trầm xuống nói:
“Vậy là những thứ này đều đã ấp nở, nhưng còn chưa tới lúc nên đi ra...”
Nghĩ đến trong những quan tài này ẩn núp một loại yêu thú thần bí, hơn nữa số lượng nhiều như thế, Mộ Thanh Vũ và Thạch Lỗi đều khẩn trương không thôi.
“Đúng rồi, nếu dựa theo cậu nói, vậy những quả trứng này, là làm thế nào đẻ vào trong quan tài bịt kín chứ, từ lỗ thủng bên dưới?” Thạch Lỗi hỏi.
“Tôi cũng đoán là vậy.” Về phần lỗ thủng này là những người hiến tế kia cố ý lưu lại, hay là yêu thú đó tự mình làm ra, Diệp Thiếu Dương không quan tâm.
Diệp Thiếu Dương đem đèn mũ xoay qua điểm cao của tranh tường, nhìn con quái vật đầu người thân rắn đứng ở đỉnh núi nói:
“Xem cái đuôi của nó, là đuôi rắn thật sự, vừa lúc có thể cắm vào trong những lỗ thủng kia, hướng trong quan tài đẻ trứng...”
Mộ Thanh Vũ và Thạch Lỗi nhìn yêu thú trên tranh tường, nghĩ tình hình một quái vật như vậy, từ trong huyệt động dưới chân bò qua, đem cái đuôi lần lượt cắm vào trong những lỗ thủng kia đẻ trứng... Cả người lập tức nổi lên một tầng da gà.
Dọc theo con đường này đi đến cuối, là một con đường chết.
Diệp Thiếu Dương đề nghị trở về, Thạch Lỗi nhìn những quan tài kia nói: “Những yêu thú đã thành hình này, còn có con nọ ở trong này đẻ trứng, hiện tại đều ở nơi nào?”
“Có thể ở trong mạch nước ngầm kia, hoặc là ở trong giếng.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, cái giếng cùng mạch nước ngầm kia, rất có thể là thông nhau, hai sợi xích sắt đó, rất có thể chính là dùng để nhốt con yêu thú trưởng thành kia... Nhưng bởi vậy, làm Diệp Thiếu Dương không nghĩ ra là:
Tất cả nơi này, đều đã là vì cung phụng con yêu thú kia mà thiết lập, đem nó coi là thần, như vậy, lại là người nào đem yêu thú nhốt ở trong giếng sâu?
Mấu chốt nhất là, ai có năng lực lớn như vậy?
Có lẽ, chỉ có đem sợi xích sắt kia kéo lên, xem xem phía dưới có cái gì rồi nói sau.
“Diệp tiên sinh, tôi có nghi vấn.” Thạch Lỗi nói:
“Yêu quái không phải đều là thiên biến vạn hóa sao, vì sao những thứ kia trong quan tài không trực tiếp giảm bớt hình thể, từ trong lỗ thủng chui ra, mà là phải ăn mòn quan tài chứ?”
Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Trước khi thành hình, chúng nó chẳng qua là động vật hung tàn chút, hấp thu thi khí, nhiều nhất cũng chỉ là yêu thi, cho dù sống làm yêu, cũng chưa thật sự thành tinh.
Yêu tinh muốn tu thành yêu tiên, có bốn giai đoạn: dưỡng tính, luyện khí, biến hóa, độ kiếp. Yêu thú này chính là tà tu, nhưng cũng cần sau khi có tu vi nhất định, mới có thể biến hóa, bằng không chỉ có thể lấy chân thân hành động, không khác nhiều với động vật bình thường, chỉ là hơi mở một chút linh trí.”
“Thật sự là nhận chỉ giáo rồi, tôi thường xuyên tham dự khai quật cổ mộ, nói thật, cương thi và quỷ quái cũng từng kiến thức một ít, nhưng cổ mộ tà môn giống như vậy, tôi là lần đầu nhìn thấy.”
“Lần này cũng là may mắn, may có Diệp Thiếu Dương cậu, bằng không bộ xương già này của tôi có thể phải chôn ở chỗ này.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói.
Cương thi, tiểu yêu chưa thành hình, hắn đều không để vào mắt, thứ hắn kiêng kị, là chủ nhân thật sự của nơi hiến tế trong lòng đất này... là kẻ mặt người thân rắn kia.
Nó một mực chưa lộ mặt, nhưng Diệp Thiếu Dương tin tưởng là nó tồn tại.
Trước khi rời hang núi, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn quái vật mặt người thân rắn kia một cái, khuôn mặt nhìn qua giống người đó lộ ra một loại tà niệm đáng sợ.
Trở lại bên thi thể La Trạch Hào, Diệp Thiếu Dương đem thi thể vác lên vai.
Thi thể không có máu thịt rất nhẹ, vác lên hoàn toàn không tốn sức.
Dọc theo đường đi đề phòng bị đánh lén, đến con đường chính đi thông mặt đất, ba người lúc này mới yên lòng.
Mộ Thanh Vũ cầm lấy một đoạn chỉ đỏ, quan sát đi quan sát lại.
“Một sợi chỉ đỏ này, vì sao là rất nhiều sợi bện lại cùng nhau?” Mộ Thanh Vũ đem chỉ đỏ đưa đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, hỏi.
“Ở đâu ra thế?”
“Của anh đó, lúc trước trói chặt đôi tay của cương thi, em cảm thấy rất thần kỳ, chỉ một đoạn thừng bằng sợi bông như vậy, cương thi đã không giãy đứt được, cho nên cầm một đoạn nghiên cứu.”
Ở dưới sự tò mò ép hỏi của cô, Diệp Thiếu Dương bắt đầu giải thích:
Chỉ đỏ chu sa này, bình thường ngâm ở trong thuốc phép, hấp thụ linh khí, xem như một loại pháp khí. Đối với cương thi mà nói, trình độ chắc chắn của chỉ đỏ quyết định bởi cường độ linh lực cùng tu vi cương thi.
Cương thi lông xám cơ sở nhất, dùng bốn sợi chỉ chu sa bện lại với nhau có thể cố định, linh thi lông đỏ, cần tám sợi, bạch mao thi ma cần mười sáu sợi, theo thứ tự gia tăng...
Có thể sử dụng bao nhiêu sợi, cũng quyết định bởi tu vi pháp sư, bài vị chân nhân có thể sử dụng tám sợi, định linh thi lông đỏ, đối phó cương thi cấp bậc cao hơn, phải nghĩ biện pháp khác.
Mộ Thanh Vũ nghe mà sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:
“Vậy anh có thể sử dụng mấy sợi chỉ đỏ?”
“Tôi à, ba mươi sợi không có vấn đề.” Trên mặt Diệp Thiếu Dương lộ ra một cái biểu cảm lạnh nhạt hờ hững.
Phản ứng của Mộ Thanh Vũ khiến hắn rất hài lòng hai tay che miệng, kêu lên:
“Trời ạ, vậy anh không phải ngay cả thi vương cũng có thể giết trong nháy mắt?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói:
“Vậy cũng cần người ta ngoan ngoãn để thu phục mới được, tựa như đao có thể đâm chết người, quả thật hữu dụng hơn gậy gỗ, nhưng cho dù cô có đao trong tay, cũng không nhất định có thể giết người, đối phương có thể chạy, cũng có thể dùng vũ khí khác để phản kích.”
Đây là một cái so sánh rất sinh động, Mộ Thanh Vũ vừa nghe đã hiểu, gật gật đầu.
Cuối cùng trở lại mặt đất, tuy trời u ám, không có ánh mặt trời, nhưng như thế nào cũng thoải mái hơn ở trong lòng đất.
Tương Lộ dẫn theo một ít người thủ ở bên cạnh khe hở, nhìn thấy thi thể La Trạch Hào, nhất thời kinh ngốc, nhất là nhìn thấy khuôn mặt hắn vốn múp míp thịt trở nên bẹp như thây khô, ai cũng sợ hãi nói không ra lời.
Diệp Thiếu Dương đem Tương Lộ gọi tới một bên, kể lại tình huống ở bên dưới.
Tuy nghe có chút giống kể chuyện đêm khuya, nhưng có Thạch Lỗi và Mộ Thanh Vũ làm chứng, không cho phép Tương Lộ không tin.
“Vậy hiện tại... làm thế nào?” Tương Lộ nhìn thi thể La Trạch Hào, lúc này không có lấy một chút chủ kiến.
Diệp Thiếu Dương bảo hắn an bài tang sự của La Trạch Hào trước, đi làm như thế nào, mình sẽ không quan tâm nữa. Hồn phách La Trạch Hào bị yêu thú kia cắn nuốt, mình nhất thời cũng không có biện pháp, chỉ có thể thời điểm tương lai thực sự đối đầu, lại đi giải cứu.