Lúc ăn cơm, mẹ con Tiểu Ngư thấy Lão Quách một bộ dáng tâm sự nặng nề, ép hỏi hắn nguyên nhân. Lão Quách lấy cớ nói là vì chuyện Diệp Thiếu Dương, hai người coi là thật, ngược lại an ủi Diệp Thiếu Dương, bảo hắn không cần lo lắng Nhuế Lãnh Ngọc vân vân.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm khó chịu.
Cơm nước xong, Lão Quách sốt ruột không chờ nổi đem Diệp Thiếu Dương gọi vào phòng, vừa vào cửa đã hai tay ôm vai hắn, lã chã rơi lệ.
“Tiểu sư đệ, đệ tuy là sư đệ của ta, nhưng ta luôn đem đệ coi là một nửa con trai! Đệ xem ở trên phần ta luôn luôn đối với đệ chưa từng có lỗi, lần này nhất định phải cứu Tiểu Ngư, ta biết làm như vậy đối với đệ rất khó xử, nhưng mà... Sư huynh của đệ là thật sự không có cách nào, chút pháp thuật mèo ba chân này của ta, căn bản chính là châu chấu đá xe, trừ đệ, không ai có thể giúp ta!”
“Huynh thế mà lại cầu đệ!” Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng:
“Chuyện của huynh chính là chuyện của đệ, huynh có cái gì phải lo lắng, loại lời này huynh căn bản là không cần nhắc!”
Lão Quách nhìn hắn, trong mắt trào ra lệ nóng, một lần này, là vì cảm động.
“Ta biết, nhưng mà... Chuyện này dù sao không tầm thường, sau lưng Ngư Huyền Cơ, là hơn phân nửa âm ty…”
“Cho dù là toàn bộ âm ty, thì thế nào?”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc hai tiếng.
“Tổng cộng có ba điểm, thứ nhất, chúng ta có đạo lý của chúng ta: Tiểu Ngư có ba hồn bảy vía của mình, nên quyết định vận mệnh chính mình. Thứ hai, huynh và con bé cha con một hồi, huynh chưa chết, con bé cũng chưa chết, không ai có lý do đem con bé từ bên cạnh huynh cướp đi, huynh hiểu chứ, chúng ta chỉ cần nhận chuẩn hai đạo lý này, mặc kệ ai lấy thiên địa luật pháp đến áp chúng ta, cũng vô dụng.
Quỷ có quỷ đạo, nhân có nhân đạo. Tiểu Ngư một ngày chưa chết, thì không ai có thể sử dụng âm luật để ép con bé!”
Lâm Tam Sinh nhíu mày nói:
“Âm ty có luật pháp, sẽ không giảng những thứ này với đệ.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Không giảng thì chơi cứng! Đạo lý này của đệ, là giảng cho chúng ta nghe.”
“Vậy có ý tứ gì?”
“Ý tứ lớn lắm!” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ ngực:
“Nếu chúng ta làm là sai, chúng ta tự mình cũng chột dạ, tuyệt đối thua. Nếu chúng ta tự nhận không sai, sợ cái chim, binh đến tướng chặn, ai tới đánh kẻ đó!”
Lâm Tam Sinh bị hắn nói làm cho nổi cơn hào hùng, cười nói:
“Thật đúng là ứng câu nói kia của ngươi, đạo chi sở tại, tuế thiên vạn nhân ngô vãng hĩ!”
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi.
“Lần này là thật phải đối phó ngàn vạn người rồi.”
Lão Quách nhớ tới cái gì, nói:
“Đệ vừa rồi nói có ba điểm nguyên nhân, mới nói hai điểm, còn có một điểm là cái gì?”
“Điểm thứ ba sao!” Diệp Thiếu Dương đang thu thập trang bị, nghe thấy lời này, tùy tay đem Thất Tinh Long Tuyền kiếm keng một tiếng rút ra:
“Tiểu Ngư là em gái ta, móa, muốn đem em gái ta cướp đi, quản ngươi là Ngư Huyền Cơ hay là Diêm La vương, đã hỏi thanh kiếm này của ta chưa?”
Hắn một chân đạp ở trên mép giường, một tay cầm kiếm, bày ra một tư thế làm ra vẻ rất khoa trương.
Nhưng ở trong mắt Lão Quách cùng Lâm Tam Sinh, tạo hình này mặc dù có chút quê, nhưng cũng cực ngầu.
“À thì... Thiếu Dương, lầm rồi.” Lâm Tam Sinh nhịn không được nhắc nhở:
“Tiểu Ngư là cháu gái ngươi, không phải em gái.”
“Ồ đúng, cháu gái, giống nhau giống nhau.”
Nói xong, vỗ vỗ bả vai Lão Quách nói:
“Sư huynh ngươi yên tâm, chuyện này ta quản đến cùng, ta chết thì thôi, ta chỉ cần một ngày chưa chết, ta cam đoan Tiểu Ngư khẳng định không có việc gì.”
Lâm Tam Sinh nói:
“Đúng vậy, tin tưởng thì tin tưởng, đã xác định làm như vậy, vẫn phải thương lượng một chút cụ thể làm như thế nào, mới có thể bảo vệ được Tiểu Ngư.”
Lão Quách suy nghĩ một chút nói:
“Tiểu sư đệ, ta lo lắng nhất một điểm, nhỡ đâu hai bên tranh chấp không xong, Diêm La vương dưới cơn giận dữ, sửa Sổ Sinh Tử, căn bản không cần đánh với chúng ta, trực tiếp có thể đem hồn phách Tiểu Ngư câu đi, chúng ta nếu ngăn trở, chỉ sợ cũng có kết cục tương tự.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đây ngược lại là tình hình thực tế. Dương thọ đã hết, mặc kệ ngươi là ai, cũng sẽ lập tức đột tử, căn bản không cần bất luận kẻ nào động thủ, ngươi cho dù pháp lực thông thiên, cũng khó chống lại lục đạo luân hồi thiên địa đại đạo. Đây là vũ trụ chân lý bao trùm ở trên luật pháp âm ty.
Diệp Thiếu Dương há há mồm, không đợi mở miệng, Lão Quách nói:
“Ta biết ngươi muốn nói gì, sổ Sinh Tử ở trên tay Thôi phủ quân, không có hắn viết, bất luận kẻ nào cũng không đổi được, nhưng nếu quan hệ của chúng ta cùng âm ty thật sự phát triển đến một bước đó... Tiêu lang quân và Chanh Tử sợ cũng không chen mồm vào được, đến lúc đó bọn Diêm La vương cùng nhau tạo áp lực, Thôi phủ quân làm như thế nào, sẽ là mấu chốt.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu nói:
“Cái này cũng chỉ có đến lúc đó lại xem, ta cũng không nắm chắc.”
Lão Quách cũng gật đầu hỏi:
“Vậy làm sao bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương tĩnh tâm lại, suy nghĩ một hồi nói:
“Thập Nương lúc trước đến, là hạ thông điệp. Cô ta biết đệ nhất định sẽ bảo hộ Tiểu Ngư, cho nên, bọn họ bây giờ khẳng định đã bắt đầu hành động, chúng ta phải bảo vệ Tiểu Ngư mọi lúc, miễn cho con bé bị người của Ngư Huyền Cơ mang đi...
Đây là cơ sở cho tất cả, sau đó chúng ta lại nghĩ cách khác, bằng không đệ cũng không thể vĩnh viễn bảo vệ ngay tại bên cạnh con bé, đệ cũng không phải chồng của con bé. Cho dù là chồng con bé, cũng không thể để ý con bé mãi.”
Suy nghĩ một lúc, hướng Lão Quách nói:
“Quách sư huynh, huynh có phương thức liên hệ sư phụ không?”
Lão Quách cả kinh, vội vàng xua tay:
“Chuyện này, tuyệt không thể kéo sư phụ xuống nước.”
“Không kéo lão xuống nước, chỉ là đệ lúc còn nhỏ ham chơi, đối với điển cố cái gì biết không nhiều, huynh có thể hỏi ông ấy một chút, loại sự tình này nên làm gì bây giờ.”
Lâm Tam Sinh vừa nghe, tiếp nhận đề tài nói:
“Lời này nói không sai, chỉ cần có thể có biện pháp chặt đứt liên hệ giữa Tiểu Ngư cùng Ngư Huyền Cơ, Ngư Huyền Cơ tự nhiên cũng sẽ không tìm cô ấy nữa, đây mới là trị tận gốc.”
Lão Quách nói:
“Có thể làm được một điểm này?”
“Đệ không biết, cho nên mới cho ngươi tìm sư phụ.” Diệp Thiếu Dương nói:
“Sư phụ gần đây đang đuổi theo Đạo Phong, cũng không biết đi nơi nào, nhưng đệ tin tưởng huynh có cách tìm được ông ấy.”
“Ta thử xem, thật sự không được ta đi Mao Sơn.” Lão Quách nói.
Lâm Tam Sinh nói:
“Đúng rồi, Đạo Phong…”
“Không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối đừng tìm hắn, bằng không cái chụp mũ của âm ty sẽ lớn đấy.” Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói:
“Không riêng gì Đạo Phong, Chanh Tử, Mỹ Hoa, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, những người này cũng không thể tìm, bọn họ ở âm phủ có chức vụ, sẽ rất phiền toái.”
Lâm Tam Sinh gật gật đầu nói:
“Ta không sợ, bọn họ nếu tới bắt ta, ta liền trốn vào Sơn Hà Xã Tắc đồ, nơi đó cũng không thuộc âm ti quản, cùng lắm thì về sau không ra nữa.”
Lão Quách nói:
“Ta bây giờ sẽ lên đường đi Mao Sơn, tiểu sư đệ, nhưng đệ còn cần đi Nga Mi sơn, đệ khi nào có thể trở về?”
Diệp Thiếu Dương thở dài nói:
“Đã xảy ra loại chuyện này, còn đi như thế nào nữa.”
Lâm Tam Sinh nói:
“Cái này không chậm trễ nha, ngươi mang Tiểu Ngư đi cùng là được.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nghĩ một chút điều này cũng đúng, hơn nữa Nga Mi sơn là thánh địa phật môn, trên núi hẳn là có linh lực rất mạnh, bất cứ âm thần, quỷ sai nào cũng không dám lỗ mãng, ở nơi đó ngược lại có thể bảo hộ Tiểu Ngư, vì thế hỏi Lão Quách: