Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, dù sao vừa mới gặp quỷ, bất cứ một người bình thường nào nói không sợ cũng không có khả năng, đây là tác dụng tâm lý, huống chi còn là một cô em gái.
Vì thế gật gật đầu nói:
“Được rồi, ta ngủ ở trên sô pha, canh cho con.”
“Vậy cũng không được, cách một cái cửa, người ta vẫn sợ, không sợ... Sư thúc ngủ ở trong phòng con?”
“Ặc.” Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn một cái giường lớn trong phòng, cực kỳ khó xử nói:
“Nếu nói nơi đây có hai cái giường đi, ta cũng sẽ nghe theo, chỗ này của con chỉ có một cái giường hai người. Tuy con là cháu gái ta, nhưng dù sao cũng trưởng thành rồi phải không...”
“Ai bảo sư thúc ngủ trên giường!” Tiểu Ngư lườm hắn một cái, chỉ chỉ thảm nói:
“Cái thảm này rất mềm, con trải lên trên một bộ chăn nệm, đem giường nhường cho sư thúc không phải được rồi. Hừ, còn muốn ngủ cùng con, sư thúc cũng thật biết nghĩ đấy!”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, được, vẫn làm theo đi.
Diệp Thiếu Dương trở lại phòng ngủ của mình, đem chăn ôm tới đây, trải lên trên mặt đất bên giường nói:
Diệp Thiếu Dương nằm xuống, nhớ lại tình huống lúc trước:
Câu hồn quỷ sứ đến, tự nhiên là chịu mệnh lệnh Ngư Huyền Cơ, tiến đến câu lấy hồn phách Tiểu Ngư.
Ngư Huyền Cơ tuy chỉ chưởng quản Nghiệt Kính Đài, luận chức vị, dù sao cũng là tuần du thiên thần, chưởng quản Tuần Du ti, có thể điều động nhật dạ tuần du cùng câu hồn quỷ sứ thần quan loại tuần du.
Một lần này nàng phái bản bộ thủ hạ đến, tất nhiên cũng biết nhất định sẽ thất bại, đơn giản là hướng mình thị uy mà thôi.
Những cái này, Diệp Thiếu Dương cũng không để ở trong lòng, binh đến tướng chặn, chính diện cứng đối cứng, trừ khi là “Tam vương nhất phán” tự mình đến, bằng không cũng không có gì cần lo lắng.
Thật sự khiến hắn lo lắng là: dơi mặt quỷ đã có thể tìm được Tiểu Ngư, nói rõ trên thân thể của cô bé đã bắt đầu phát ra tử khí...
Tử khí là một loại khí tức phi thường thần bí, hoàn toàn không chịu sức người khống chế. Phát ra tử khí, cũng không có nghĩa là người ta nhất định sẽ chết, nhưng... Nói rõ tử kiếp của cô thật sự đã đến.
“Tiểu sư thúc, còn chưa ngủ?”
Trong bóng đêm vang lên tiếng Tiểu Ngư, quấy rầy Diệp Thiếu Dương suy nghĩ.
“Làm sao vậy?”
“À thì, thúc là thúc thúc của con, thúc là sẽ không ức hiếp con phải không? Bằng không chính là cầm thú rồi...”
Thì ra là lo lắng cái này, Diệp Thiếu Dương cười không nổi:
“Con cứ yên tâm ngủ đi, ta có cầm thú nữa cũng sẽ không xuống tay đối với con.”
Tiểu Ngư cười hắc hắc:
“Đã như vậy, tiểu sư thúc, thúc đi lên ngủ đi, mặt đất lạnh, hai chúng ta mỗi người ngủ một bên... Chỉ cần thúc trở về đừng nói với người ta là được.”
“Con nếu không nói câu nói cuối cùng kia còn không sai biệt lắm.” Diệp Thiếu Dương cười cười:
“Ta ở đây rất tốt, ngủ đi.”
Tiểu Ngư lại ngủ không được, lật người lại, nghiêng người từ trên giường nhìn Diệp Thiếu Dương nói:
“Tiểu sư thúc, thúc từng yêu mấy lần rồi?”
“Ặc... Ta đếm chút nha.” Diệp Thiếu Dương làm bộ làm tịch giơ ngón tay bắt đầu đếm.
Tiểu Ngư cười một tiếng:
“Đừng khoác lác nữa.”
“Được rồi, thật ra... Một lần cũng chưa có.”
Tiểu Ngư có chút giật mình nhìn hắn:
“Thật à?” Lập tức cười ha ha.
Tiếng cười này khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút mất mặt, lườm cô bé một cái nói:
“Con thì sao?”
“Chưa có, nam sinh bình thường con chướng mắt. Quá đẹp trai, không đáng tin cậy, không có cảm giác an toàn, giống thúc như vậy đi, con người thật ra không tệ...”
Cúi đầu nhìn, dưới ánh trăng, Diệp Thiếu Dương khuôn mặt đen sì, mở to hai mắt trừng lên nhìn mình.
“Làm sao vậy?”
“Tổn thương tự tôn, không tán gẫu với con nữa.” Diệp Thiếu Dương hầm hừ nói.
Tiểu Ngư cười một tiếng:
“Trêu thúc đó. Thúc thật ra cũng không tệ lắm.”
Lập tức ngửa mặt hướng trên giường, thở dài:
“Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang. Nam nhân tốt cũng không dễ tìm đâu...”
Đột nhiên một bóng đen ngăn trở ánh trăng ngoài cửa sổ, mở mắt nhìn, là Diệp Thiếu Dương đứng dậy, hướng mình đi tới.
Sửng sốt một chút, Tiểu Ngư vội vàng kéo chăn, đắp ở trên thân mặc hơi có chút hở hang, Diệp Thiếu Dương đã cúi người xuống, bắt lấy cổ tay cô.
“Tiểu sư thúc, thúc làm gì!” Tiểu Ngư bị dọa muốn hét lên.
“Thơ con vừa rồi đọc... Là cái gì?”
“Sao, làm sao vậy!” Đầu óc Tiểu Ngư nhất thời có chút chưa xoay chuyển lại:
“Thơ của Ngư Huyền Cơ mà!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống:
“Con làm sao biết Ngư Huyền Cơ?”
“Cái này có gì đâu. Ngư Huyền Cơ là tài nữ nổi tiếng mà, con thích thơ từ cổ, đọc thơ của nàng ấy rất bình thường, con thích nhất chính là Lí Thanh Chiếu cùng Ngư Huyền Cơ.”
Thích nhất Ngư Huyền Cơ...
Diệp Thiếu Dương giật mình.
“Tiểu sư thúc, thúc rốt cuộc làm sao vậy, thúc bộ dạng này... Con có hơi sợ.”
“Không có gì.” Diệp Thiếu Dương buông cổ tay cô bé ra, tìm cái cớ lấy lệ cho xong, một lần nữa nằm xuống.
Tiểu Ngư cũng một lần nữa nằm lại, thở dài:
“Cuộc đời Ngư Huyền Cơ, rất đặc sắc, cũng rất bi kịch. Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang... Con có đôi khi nghĩ, một nữ nhân phải từng trải bao nhiêu phong phú cùng thương cảm, mới có thể phát ra cảm khái như vậy?
Nếu con là Ngư Huyền Cơ, con nhất định không làm tài nữ cái gì, con tình nguyện không có tiếng tăm gì, tìm một nam nhân tin cậy, trải qua cả đời... Tiểu sư thúc, thúc nói là oanh oanh liệt liệt tốt, hay là bình thường tốt?”
Diệp Thiếu Dương chưa trả lời cô, lời lúc trước cô bé nói, từng câu đều quanh quẩn bên tai Diệp Thiếu Dương.
Đến lúc này, hắn mới hiểu cái gì gọi là trong minh minh đều có định sẵn, cho dù là luân hồi, cũng không thể tách ra liên hệ thần bí nào đó giữa Tiểu Ngư cùng Ngư Huyền Cơ.
Một đêm không có việc gì.
Trời vừa sáng Diệp Thiếu Dương liền tỉnh, quay đầu nhìn lại, cả người Tiểu Ngư ghé vào trên chăn, tư thế rất khoa trương, áo ngủ trên thân không biết như thế nào bị xốc lên đến ngực...
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi qua, đem chăn dưới thân cô kéo ra, giúp cô đắp ở trên người, bản thân ra ngoài rửa mặt, sau đó đi ra cửa mua đồ ăn sáng, lúc trở về, Tiểu Ngư đã tỉnh.
Hai người ăn xong điểm tâm, thu thập thỏa đáng, ra ngoài.
Tiểu Ngư dùng Tích Tích gọi tới một chiếc xe tốc hành, tới Nhị Nga sơn.
“Nhị Nga sơn cách Đại Nga sơn cũng không xa, hô ứng nhau từ xa, hình dạng giống như lông mày uốn cong, cho nên gọi là Nga Mi sơn, cho nên Nga Mi sơn chân chính, thật ra chỉ là hai ngọn núi này.”
Tiểu Ngư dùng baike tìm được tư liệu tương quan Nga Mi sơn, đọc cho Diệp Thiếu Dương nghe.
“Nhưng cũng có một cách nói, Nga Mi sơn là vì cỏ cây tú lệ, giống như mày ngài, cho nên gọi là "Nga Mi sơn", về sau bởi vì cái tên này quá phụ nữ, mà trên đỉnh cao nhất của Nga Mi sơn tất cả đều là hòa thượng, nghe cái tên này không thoải mái, mới đổi thành ‘Nga Mi’.”
Xem đến nơi đây, Tiểu Ngư có chút giật mình nói với Diệp Thiếu Dương:
“Nga Mi sơn không phải đều là nữ sao? Diệt Tuyệt sư thái, Chu Chỉ Nhược cái gì...”
Đại ca tài xế nghe xong lời này cũng vui vẻ, cười to nói:
“Tiểu cô nương ngươi coi như nói đúng, phàm là du khách lần đầu tiên tới nơi này, đều cho rằng như vậy. Dưới núi Nga Mi có một "Vườn văn hóa Nga Mi sơn", pho tượng Trương Vô Kỵ Chu Chỉ Nhược vân vân đều có, muốn đi xem chút không, từ chỗ tôi mua vé có thể rẻ được ba mươi tệ...”