Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1178: Địa phủ cứu người (2)



Nhuế Lãnh Ngọc không phản bác hắn, đem vali xách tay giao cho hắn nói:

“Xuống núi đi.”

Đi vài bước, đột nhiên đứng lại, nhìn quét một vòng, nói: 

“Tiểu Ngư quỷ nha đầu kia đâu?”

“Đại khái đi phụ cận đi dạo.” Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Tiểu Ngư, điện thoại vang một lúc lâu không có ai tiếp, trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một tia cảm giác điềm xấu.

Vốn hắn là không dám để Tiểu Ngư cách mình quá xa, thứ nhất vừa rồi chưa chú ý tới cô bé, thứ hai nơi này là Nga Mi sơn, nơi nơi phạn âm bao phủ, lẽ ra không có gì nguy hiểm, mới có chút thả lỏng. 

Liên tục vài cuộc điện thoại không tiếp, Diệp Thiếu Dương lo sợ không yên nói:

“Không tốt, sợ là đã xảy ra chuyện!”

“Cô bé có thể xảy ra chuyện gì?” Nhuế Lãnh Ngọc rất buồn bực, cô cũng không biết ở trên người Tiểu Ngư đã xảy ra cái gì. 

“Không kịp giải thích với em, mau giúp anh tìm cô bé!”

Xuống núi tổng cộng hai con đường, một cái đi thông bên suối nước của khe núi, nhắm chừng là con đường ni cô Kính Hoa am đi xuống múc nước, một cái thông hướng đường cái dưới núi.

Hai người tách ra tìm kiếm. 

Diệp Thiếu Dương đi đường cái dưới núi, vừa tới dưới núi, Nhuế Lãnh Ngọc gọi điện thoại tới, chỉ nói một câu:

“Đến mau, ở bên suối nước!”

Diệp Thiếu Dương lòng run lên, dùng tốc độ nhanh nhất đi vòng đến trong khe núi, cách thật xa đã thấy Nhuế Lãnh Ngọc đang làm hô hấp nhân tạo cho một người, nhìn kỹ chính là Tiểu Ngư. 

Nhất thời hai chân mềm nhũn, hầu như ngã, gắng chống đỡ chạy qua, cúi người nhìn, Tiểu Ngư cả người ướt đẫm, hiển nhiên là rơi xuống nước, sắc mặt xanh mét, không nhúc nhích, trên người đã không còn một tia sinh khí.

Diệp Thiếu Dương đặt mông ngã ngồi xuống đất nói:

“Con bé...” 

Nhuế Lãnh Ngọc ngẩng đầu, vẻ mặt bi thương hướng hắn lắc lắc đầu:

“Không còn thở!”

Diệp Thiếu Dương đi qua, kiểm tra một phen thấy trên ngực còn ấm, nhưng đã không còn mạch đập cùng nhịp tim... 

Diệp Thiếu Dương ngây ra vài giây, đột nhiên tỉnh ngộ lại, ôm lấy Tiểu Ngư, tới trước một khối đá núi nhô lên gần đó, đem mặt Tiểu Ngư hướng xuống dưới tì ở bên trên nó, hướng bên ngoài ép ra nước trong bụng.

Đợi một hồi, Tiểu Ngư vẫn không có phản ứng.

Nhuế Lãnh Ngọc đi lên, một tay đặt lên trên vai Diệp Thiếu Dương, bi thương nói: 

“Thiếu Dương, hết hy vọng rồi!”

“Ai da!”

Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng, lớn tiếng quát: 

“Anh đáp ứng Quách sư huynh, phải bảo vệ Tiểu Ngư bình an, nay mang theo thi thể con bé trở về, anh mặt mũi nào đi gặp hắn nữa, Tiểu Ngư nếu đã chết, anh cũng tuyệt không thể sống!”

Nhất thời ảo não đến cực điểm, lửa giận công tâm, đầu dùng sức húc vào trên tảng đá trước mặt, toác đầu chảy máu.

Nhuế Lãnh Ngọc từ trước tới giờ chưa từng thấy hắn như vậy, bị dọa, vội bước lên phía trước vội ôm lấy hắn. 

Nhưng Diệp Thiếu Dương không tự hại mình nữa, đột nhiên đứng dậy, lấy ra linh phù, làm phép chiêu hồn, kết quả thất bại.

Hồn phách Tiểu Ngư, đã không ở dương gian!

Diệp Thiếu Dương nhanh nhẹn ở trên đất bày pháp đàn, hướng Nhuế Lãnh Ngọc nói thật nhanh: 

“Tiểu Ngư ngực còn ấm, vừa mới chết không lâu, hồn phách hẳn là còn ở trên đường hoàng tuyền, anh phải đi cứu nó về!”

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức mở to mắt, kinh hô:

“Đến trên đường hoàng tuyền cướp hồn!” 

“Phải, chỉ cần chưa đi Thiên Tử điện tính sổ, trên sổ Sinh Tử chưa gạch tên! Là có thể hoàn hồn!” Diệp Thiếu Dương chỉ thi thể Tiểu Ngư:

“Thân thể nó vẫn ổn, nước trong cơ thể cũng ép ra rồi, tuyệt đối có thể hoàn hồn!”

Nhuế Lãnh Ngọc vẫn lắc đầu: 

“Nhưng anh là pháp sư, làm như vậy... Anh quả thực điên rồi!”

“Anh không điên, anh quản không được nhiều như vậy, nếu cứu không được con bé, anh cũng không còn mặt mũi sống nữa, hơn nữa nội tình chuyện này em không biết, mạng con bé không nên tuyệt!”

Diệp Thiếu Dương nắm tay Nhuế Lãnh Ngọc nói: 

“Đừng khuyên anh, anh phải đi!”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn chằm chằm hắn trong chớp mắt nói:

“Em theo anh, ở bên dưới có thể chiếu cố lẫn nhau!” 

Diệp Thiếu Dương dùng sức gật gật đầu, có Nhuế Lãnh Ngọc ở một bên, mình không còn có nỗi lo ở sau.

Diệp Thiếu Dương lập tức làm phép, phá vỡ hư không, kéo Nhuế Lãnh Ngọc, cùng nhau đến Quỷ Vực, đáp xuống phụ cận Phong Đô thành.

“Muốn tìm Tiêu Dật Vân hỗ trợ, giữ lại trước hồn phách Tiểu Ngư hay không?” Nhuế Lãnh Ngọc hỏi. 

“Tiêu Dật Vân chức trách trong người, làm như vậy hậu quả rất nghiêm trọng, không đến vạn bất đắc dĩ, anh không thể làm như vậy. Đây dù sao là trách nhiệm của anh, anh không thể liên lụy người khác!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói:

“Nói như vậy, em không phải người khác?” 

Hai người vòng quanh tường thành bôn tẩu, tới thẳng hoàng tuyền đại đạo, đuổi kịp một nhóm quỷ sai, giải vong linh đi tới. Quỷ sai nhìn thấy hai người bọn Diệp Thiếu Dương, sửng sốt một chút.

Diệp Thiếu Dương trực tiếp đưa ra Thiên Sư bài, hai vị quỷ sai chắp tay, muốn rời đi.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương đảo qua một đám quỷ hồn, thấy không có Tiểu Ngư, yên lòng, hỏi hai quỷ sai kia: 

“Một đội quỷ hồn này, là tắt thở muộn nhất khi nào.”

“Giờ Thân hai khắc.” Một quỷ sai trả lời.

Giờ Thân hai khắc... Diệp Thiếu Dương đổi thời gian một chút, giờ Thân hai khắc cũng chính là khoảng ba rưỡi, mình thời điểm đi âm ti xem thời gian, là bốn giờ, Tiểu Ngư gặp chuyện, tuyệt đối không vượt qua ba mươi phút, mà quỷ sai câu hồn, tuyệt đối là dựa theo thời gian đến. 

Nói cách khác, người chết lúc bốn giờ chiều, ở dưới quỷ sai câu bắt, tuyệt đối sẽ không tới âm ty trước người chết lúc ba rưỡi.

Tiểu Ngư nếu là chết sau ba rưỡi, vậy hồn phách nhất định còn chưa tới.

Diệp Thiếu Dương nhất thời yên lòng, hắn trước đó lo lắng nhất chính là mình tới muộn nhỡ đâu hồn phách Tiểu Ngư đã đi Thiên Tử điện báo danh, sổ Sinh Tử gạch đi, mình cho dù đem cô bé cứu về nhân gian, cũng chỉ có thể thành quỷ thi... 

Cái này hiển nhiên không phải điều hắn muốn.

Diệp Thiếu Dương cảm tạ hai vị quỷ sai, nhìn bọn họ rời khỏi, nói với Nhuế Lãnh Ngọc:

“Chúng ta cứ ở đây chờ, mặc kệ là ai câu hồn phách Tiểu Ngư, tất nhiên phải từ nơi này tiến vào âm ty.” 

Quỷ hồn chỉ có đi qua trên đường hoàng tuyền, vào Quỷ Môn quan, qua cầu Nại Hà, mới xem như có được thân phận hợp pháp âm ty thừa nhận.

Ngư Huyền Cơ là tuần du thiên thần, trên một điểm này tuyệt đối không dám làm giả.

Nhuế Lãnh Ngọc có chút khó hiểu nói: 

“Thiếu Dương, vô luận anh làm cái gì, em đều sẽ giúp anh, em chỉ là buồn bực, Tiểu Ngư đã chết, nếu không phải quỷ yêu gia hại đột tử, thì là dương thọ đã hết, anh cho dù đem hồn phách cô bé mang về nhân gian, không có dương thọ... Cô bé vẫn chỉ có thể thành quỷ thi!”

Diệp Thiếu Dương nói:

“Chuyện này anh chưa kịp nói rõ với em, Tiểu Ngư dương thọ chưa hết, chỉ là gặp tử kiếp, nếu có thể độ kiếp thành công, là có thể sống sót!” 

Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu, yên lòng.

Một lát sau, lại tới một nhóm quỷ hồn nữa, khóc sướt mướt, từ trên đường hoàng tuyền đi qua.

Hai người đi qua phân biệt, vẫn không có Tiểu Ngư. 

Những quỷ hồn này còn chưa đi xa, Diệp Thiếu Dương liền nhìn thấy một đám bóng người từ xa xa bay tới.

Một nhóm năm người, đỉnh đầu đội nón cao màu lam, mặc áo choàng thật lớn đen trắng giao nhau, phía dưới chỉ có một quỷ ảnh màu đen, không có thực thể. Trong lòng mỗi người ôm âm dương bài cực lớn.

Tuần du chính quy! 

Một loại quỷ phổ biến nhất trong Tuần Du ti, thực lực bình thường, còn ở dưới câu hồn quỷ sứ.