Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1201: Trảm linh thuật



Sau khi chém một lần này, Thanh Vân Tử thở phào một cái, dùng Thái Ất Phất Trần đem thiên hồn dẫn về tới trong thân thể Tiểu Ngư, tiếp tục dẫn địa hồn, khóa lại trong Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, tiếp tục làm phép, lúc này mới thoáng thả lỏng, vừa bắt quyết làm phép, vừa hướng đám mây đen kia nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:

“Đạo tổ từ bi. Bần đạo ra mắt Ngư đạo trưởng, đang làm phép, thứ không trả lễ.”

“Này, quỷ đến rồi, cần động thủ không!” 

Trương Tiểu Nhị nhỏ giọng nói, trong thanh âm mang theo hưng phấn khó có thể ức chế.

Trong ống nghe lập tức truyền đến tiếng Nhuế Lãnh Ngọc:

“Cô thành thật chút, chờ nghe chỉ huy!” 

Sau chốc lát trầm mặc, trong mây đen lại một lần nữa truyền ra thanh âm Ngư Huyền Cơ: “Thanh Vân tổ sư, ngươi đứng đầu ở nhân gian đạo môn, sao cũng tùy tiện làm việc nghịch thiên!”

Thanh Vân Tử cười nói: “Bần đạo là người không quan trọng, nào biết cái gì thiên đạo, tiểu đồ bất hảo, gặp chuyện, ta chung quy phải kết thúc một hồi, Ngư đạo trưởng chớ trách.”

Ngư Huyền Cơ hừ lạnh một tiếng. 

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra mấy lá bùa đốt trúc, âm thầm làm phép, hướng mây đen trước mặt ném đi, bùa đốt trúc này từng bị hạ bí pháp, gặp âm khí, lập tức cháy lên, đem mây đen không ngừng hấp thu vào.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy, trong mây đen đám người Ngư Huyền Cơ tựa như cũng chưa làm phép ngăn cản.

Theo mây đen bị bùa đốt trúc hấp thu hết, mấy cái bóng người chậm rãi xuất hiện, lộ ra hình dáng. 

Móa! Diệp Thiếu Dương thực sự cả kinh, ánh mắt từ trái nhìn mãi đến bên phải, trái tim nhảy lên thình thịch:

Vốn đã có chuẩn bị tâm lý, sẽ đến rất nhiều người, nhưng mà... Cái này con mẹ nó cũng nhiều quá rồi!

Dưới một bức tường mấy chục mét, thế mà lại đông nghìn nghịt tràn đầy bóng người! 

Đánh cái đàn cái mà thôi, đến nhiều người như vậy!

Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ, đại bộ phận đều là gương mặt cũ: hai bên là tuần du bình thường cấp bậc tiểu lâu la, ở giữa có mười mấy câu hồn quỷ sứ, hướng vào giữa, chính là hai thụ yêu hỏa tinh bộ dạng rất xấu xí, hướng tiếp vào giữa, thì là hai vị ngân giáp quỷ võ sĩ, chẳng qua ở giữa có thêm hai cái bóng người:

Một béo một gầy, mặc quan phục kiểu Minh, trên vai khiêng tấm biển tuần du thật lớn giống như quạt hương bồ, một cái viết “tuần du”, một cái viết “hồi tị”. 

Hai vị này chính là nhật du thần, dạ du thần trong truyền thuyết, là chính thần duy nhất trong Tuần Du ti có thể tự do ra vào âm dương hai giới.

Ở giữa những người này, bốn tuần du nâng một cái xe quỷ, cùng loại cỗ kiệu, Ngư Huyền Cơ và Thập Nương ngồi bên trên.

Phía sau xe quỷ, hai người đứng một trái một phải, bên trái là kim giáp tướng quân, chính là Luân Hồi ti nhị pháp vương, xem như người quen cũ của Diệp Thiếu Dương, bên phải là một người đầu đội pháp quan, thân khoác áo cà sa, nhìn rất dễ dàng làm người ta nghĩ đến Đường Tăng. 

Diệp Thiếu Dương âm thầm đoán, đây chính là Hàng Ma tôn giả gì đó dưới trướng Địa Tàng Vương.

Những nhân vật này, nhất trí với trong miệng Tiêu Dật Vân nói, chỉ là thiếu một vị quan trọng nhất.

Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, lại chưa phát hiện bóng người Chung Quỳ. 

Chẳng lẽ không đến đây? Nếu quả thật là như vậy, vậy thì không thể tốt hơn.

Ngư Huyền Cơ nhìn Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: “Tặc tử làm việc nghịch thiên!”

“Đổi cái lời kịch đi.” Diệp Thiếu Dương mỉm cười, “Ta căn bản không biết cái gì là thiên đạo, tại sao nói nghịch thiên?” 

Tay ngọc của Ngư Huyền Cơ chỉ hướng Tiểu Ngư trên linh đài nói: “Nàng là một giọt nước mắt ta lưu lại trong hồng trần, thay ta trải qua luân hồi, ta nay muốn thu nàng trở về, chính là có lý, có vấn đề gì? Ngươi sao dám ngăn trở?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Lúc trước người ta thay ngươi luân hồi, trải qua kiếp nạn, thật không dễ dàng gì mở linh trí, có hồn phách của mình, ngươi hiện tại nói thu là thu?”

Ngư Huyền Cơ nói: “Ta so với nàng, giống như cha mẹ, ta thu hồi nàng, tự phù hợp âm luật thiên đạo, người ngoài có gì để nói?” 

Diệp Thiếu Dương mỉm cười lắc lắc đầu, đưa tay chỉ hướng lão Quách đứng ở trên hành lang lầu hai nói: “Ngươi sai rồi, vị này mới là phụ thân của cô bé, mẫu thân của cô bé còn ở nhà, nấu sẵn cơm chờ cô bé về nhà, còn đang quan tâm chuyện cô bé đi học, ngươi không nói một tiếng đem người mang đi!!”

Nói một nửa, Diệp Thiếu Dương đột nhiên kích động hẳn lên, “Thiên lý, cái gì là thiên lý, ngươi từ bên cạnh cha mẹ người ta cướp đi con gái, đây là thiên lý? Nếu đây là thiên lý theo như lời ngươi, ta đây thật sự muốn nghịch một phen! Ta xem ai có thể làm gì ta! Bằng Ngư Huyền Cơ ngươi, hay là bằng toàn bộ các ngươi?”

Lời vừa nói ra, toàn trường chấn động. 

Thụ yêu giống lão thái bà bên Ngư Huyền Cơ cầm trong tay trượng dây leo hướng trên mặt đất dùng sức dậm một phát, lớn tiếng quát: “Ngươi làm càn, ngươi sao dám hô thẳng tục danh ti chủ!”

“Cả nhà ngươi cút đi! Không nói chuyện với ngươi!”

“Ngươi…” Khuôn mặt thụ yêu kia vốn đã xanh mét càng thêm tái đi, tạo thế muốn xông lên, bị Ngư Huyền Cơ quát dừng lại. 

Ngư Huyền Cơ đem ánh mắt chuyển qua trên mặt lão Quách, chậm rãi nói: “Chuyện này ngươi nếu thành toàn ta, chính là một công lớn đức, ta tất không để ngươi chịu thiệt, kiếp sau hứa ngươi quan to lộc hậu, đừng hoài nghi bản ti có thể làm được hay không.”

“Ta tin tưởng ngươi làm được.”

Lão Quách nhìn Ngư Huyền Cơ, cực lực khắc chế kích động trong lòng, hắn không có khí phách như Diệp Thiếu Dương, nhưng thái độ là kiên quyết như nhau, hướng Ngư Huyền Cơ chắp tay, nói năng có khí phách phun ra một câu: “Quách Tiến ta tình nguyện không có kiếp sau, cũng không muốn kiếp này mất đi con gái.” 

Ngư Huyền Cơ nhìn chằm chằm hắn, cười nhạt, chậm rãi nói: “Vậy bản ti cũng không có cách nào.”

Thanh âm đột nhiên nâng cao tám quãng, chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói: “Đoạt lại hồng trần lệ, giết chết Diệp Thiếu Dương!”

Đám thủ hạ bên cạnh ùa lên. 

Một lời không hợp là đánh. Cũng may Diệp Thiếu Dương cũng có chuẩn bị, lập tức vung Câu Hồn Tác, đối mặt quỷ yêu ùa lên, thi triển ra Đâu Suất Bát Quái Tiên.

Thụ yêu kia oán giận bất mãn đối với Diệp Thiếu Dương, là người đầu tiên lao lên. Diệp Thiếu Dương cũng đã sớm biết ả, Câu Hồn Tác rung lên, quấn ở trên thân thụ yêu.

Thụ yêu hoàn toàn không nhìn, cười quái dị khanh khách, toàn thân run rẩy mãnh liệt, tứ chi đột nhiên vươn dài, hóa thành dây leo, theo Câu Hồn Tác quấn vòng tới. 

Diệp Thiếu Dương còn đang do dự nên buông ra Câu Hồn Tác hay không, dây leo trong chớp mắt đã lan tràn tới trên cánh tay, giống như con rắn quấn quanh lên.

Diệp Thiếu Dương tay phải bắt kiếm quyết, hướng dây leo liên tục điểm vài cái, ngăn cản thế, miệng niệm chú, Câu Hồn Tác cũng ở trên cổ thụ yêu càng quấn càng chặt.

“Ô ô...” Thụ yêu kêu quái dị, cổ co rút lại thành kích thước như dây leo, nhưng Câu Hồn Tác chính là vũ khí sắc bén để khóa quỷ, nào cho phép ả chạy thoát. 

Thụ yêu giãy giụa vài cái, thấy không giãy ra được, cũng liền bỏ cuộc, yêu lực tụ tập ở trên dây leo, ra sức bò lên trên người Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thấy cảnh này, cũng sinh ra tâm tư phân cao thấp, không để ý sợi dây đó nữa, kéo căng Câu Hồn Tác, hướng về phía thụ yêu cười lạnh: “Đến đến đến, chúng ta xem ai có thể tiêu hao thắng ai!”

Ở thời điểm hai người dây dưa lẫn nhau, các tuần du, câu hồn quỷ sứ kia điên cuồng ép tới. 

“Bốp bốp bốp!”

Tiếng súng không ngừng vang lên, đạn chu sa bay tứ tung, đánh vào trên thân các tuần du bên cạnh Diệp Thiếu Dương.