Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1234: Cái thế anh hùng (1)



Đám Qua Qua cũng lập tức chạy tới, cùng Diệp Thiếu Dương nội ứng ngoại hợp, mở ra một lỗ thủng, để đám người Qua Qua liều mình ngăn lại những tuần du kia, bản thân nhìn quét một cái, Ngư Huyền Cơ đang thổ nạp điều tức, mà Tiểu Ngư đã hơn phân nửa thân thể rơi vào trong giếng luân hồi, tình thế tràn ngập nguy cơ.

Diệp Thiếu Dương do dự một phen, vẫn hướng giếng luân hồi lao đi, cúi đầu nhìn, hơn phân nửa thân thể Tiểu Ngư hoàn toàn bị ánh vàng bao phủ, hồn phách hấp hối.

Diệp Thiếu Dương vội vàng bắt lấy tay cô bé, dùng sức nhấc lên trên, nhưng vô dụng, cô bé có thể cảm giác được, một luồng lực lượng cường đại đến không thể kháng cự đang từng chút một cắn nuốt hồn phách Tiểu Ngư... 

“Tiểu sư thúc, cảm ơn mọi người, nhưng hết hi vọng rồi...” Hồn phách Tiểu Ngư bất ổn, có ý tứ sắp phân giải, ý thức cũng có chút mơ hồ hẳn đi.

Diệp Thiếu Dương linh cơ khẽ động, lấy ra Câu Hồn Tác, từ phía dưới hai cánh tay cô bé buộc vào, sau đó quấn quanh một vòng trên giếng luân hồi, ép xuống đất, hai tay giữ chặt.

Cứ như vậy có thể mượn dùng một chút ngoại lực, để giảm bớt tốc độ chìm xuống của Tiểu Ngư, dù sao Câu Hồn Tác có đặc tính câu hồn, một khi trói chặt quỷ hồn, tuyệt đối không thể từ trong đó chạy thoát ra ngoài. 

Bởi vì bớt đi hai phần ba khí lực, sau khi Diệp Thiếu Dương đạp một chân lên mép giếng, dùng hết toàn lực, hai luồng lực lượng rốt cuộc hình thành một loại cân bằng, Tiểu Ngư tạm thời an toàn.

Nhưng Diệp Thiếu Dương căn bản không dám thở phào một hơi, chỉ cần hơi thả lỏng, Tiểu Ngư lập tức sẽ chìm xuống...

Như vậy cũng chỉ có thể chống đỡ một lúc, một khi chờ Ngư Huyền Cơ hoàn thành điều tức, mình phải chết không nghi ngờ. 

Diệp Thiếu Dương vừa kéo Câu Hồn Tác, vừa trong đầu tính toán phương pháp giải cứu.

Nhuế Lãnh Ngọc và Tứ Bảo bị đôi Lê Sơn đệ tử kia cuốn lấy, đôi sư huynh muội này cũng nhìn thấy cục diện trước mắt, thủ nhiều công ít, vận đủ khí lực không cho hai người bọn Nhuế Lãnh Ngọc xông qua.

Qua Qua, Tiểu Thanh Tiểu Bạch… một đám người đã bị âm thần Tuần Du ti số lượng nhiều gấp bên mình mấy lần bao vây từng tầng, cũng chỉ có phần tự bảo vệ mình. 

Mỹ Hoa và Chanh Tử, cũng bị hai vị tôn giả ép đến tuyệt lộ...

Đã không còn ai có thể giúp đỡ.

Thật sự đã đi tới cuối đường rồi? 

“Diệp Thiếu Dương, ngươi cũng coi như có tình có nghĩa, nhưng, đa tạ ngươi đã thành toàn ta.”

Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm Ngư Huyền Cơ.

Lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, nên đến vẫn đã đến. 

Nếu buông tay, mình và Ngư Huyền Cơ còn có thể có chiến một trận, nhưng như vậy, Tiểu Ngư sẽ triệt để xong rồi.

“Ta bị thương quá sâu, vừa rồi đã không thể làm phép rút hồn, nếu không phải ngươi ngăn lại, cô ta có thể bị lực lượng luân hồi hút vào trong luân hồi đạo, không chỉ tiến vào một đạo nào, đầu thai mà sống. Ta cũng không thể làm gì được, chúng ta thất bại trong gang tấc, hai bên đều thua, đa tạ ngươi tranh thủ thời gian cho ta...”

Còn chưa dứt lời, một bóng hình xinh đẹp từ đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương bay qua, đáp ở phía sau Tiểu Ngư, từng chút một tiến vào hồn phách của cô bé... 

Ngư Huyền Cơ mặt đối mặt nhìn Diệp Thiếu Dương, cất tiếng cười to.

Chỉ cần hợp cùng một chỗ với hồn phách Tiểu Ngư, liền có thể đại công cáo thành, cho dù Diệp Thiếu Dương đem cô ta giết cũng không được việc gì, hơn nữa cô bé lúc này ngay trong giếng luân hồi, chỉ cần lao xuống, tiến vào Tu La đạo... Tất cả liền kết thúc.

Giả như Diệp Thiếu Dương lúc này buông tay, sợ là cũng không còn kịp, hơn nữa như vậy, Tiểu Ngư sẽ nhanh chóng rơi vào luân hồi đạo, đời này cũng liền kết thúc, đối với người thân của cô bé mà nói, thế này không khác gì đã chết. 

Diệp Thiếu Dương không dám làm như thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngư Huyền Cơ và Tiểu Ngư hợp thể, dần dần cảm thấy lực hút của luân hồi đạo càng lúc càng mạnh, mặc dù mình gắt gao kéo Câu Hồn Tác không buông, ngược lại lại bị dẫn theo vào trong giếng luân hồi, vội vàng dùng hai chân móc lấy mép giếng, nhưng cũng chỉ là giãy dụa, chính hắn cũng biết, như vậy căn bản không chống đỡ được bao lâu.

“Thiếu Dương!”

“Lão đại!” 

Mọi người kêu sợ hãi thành tiếng, toát mồ hôi vì tình huống của Diệp Thiếu Dương. Lục đạo luân hồi, sinh linh ngang hàng, có vào không có ra, một khi ngã vào, cho dù là thiên sư, cũng chỉ có thể chuyển thế luân hồi...

Đám người Qua Qua vận đủ sức, ra sức xung phong, nhưng đối phương cũng quan sát được hình thức, mỗi người đều dùng ra toàn lực, xếp thành mấy bức tường người, gắt gao ngăn trở bọn họ, đoàn người xung phong hồi lâu cũng không thể lao qua.

“Tiểu sư thúc, buông tay, mau buông tay đi...” Tiểu Ngư còn sót lại một chút thần trí, hơi thở mong manh nói, nhìn Diệp Thiếu Dương, rơi lệ đầy mặt. 

“Đây là số phận của con, không có cách nào, tiểu sư thúc, đa tạ người...”

Diệp Thiếu Dương gắt gao giữ chặt cô bé, dùng hết toàn thân khí lực, nhìn cô bé, cố gắng lắc lắc đầu.

“Thiếu Dương!” 

Lão Quách phát ra một tiếng kêu bi thương đến cực điểm. Hắn pháp lực có hạn, trước nay luôn theo bên cạnh đám người Qua Qua, giúp đỡ bỏ sức, từ sau khi nhìn thấy Tiểu Ngư, kêu gọi cô bé từng tiếng một, nhìn Diệp Thiếu Dương vài lần đem cô bé giữ ở trong tay, trong lòng thiêu đốt hy vọng, lại lần lượt thất vọng.

Hắn chưa bao giờ tuyệt vọng, nhưng giờ này khắc này, hắn thật sự tuyệt vọng rồi, phủ phục trên mặt đất, từ khe hở giữa mọi người nhìn Diệp Thiếu Dương, lệ như suối trào.

“Nếu đây là số của Tiểu Ngư, thì để nó đi đi!” 

Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, ở khe hở giữa mọi người tìm được hắn, nghiến răng nói: “Huynh là cha ruột của con bé sao!”

“Đương nhiên là ta!” Lão Quách rống lên, “Ta ngậm đắng nuốt cay nuôi nó mười tám năm, nó chính là mạng của ta, nếu có một tia hy vọng, ta đương nhiên phải cứu nó, nó hôm nay chết đi, ta cũng không sống nổi nữa!”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, có chút khó hiểu. 

Lão Quách cười thảm một tiếng nói: “Nhưng nó đã không cứu được, Thiếu Dương, ta không thể để đệ chôn cùng, buông tay đi Thiếu Dương!!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nghẹn lại, đau triệt tim.

“Đệ... Không tin số mệnh! Đệ đã nói phải cứu con bé, thì sẽ không bỏ cuộc…” 

Diệp Thiếu Dương ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, trợn mắt muốn nứt, hai con mắt tích tắc biến thành đỏ bừng, trong cơ thể bộc phát ra một lực lượng không thuộc về bản thân, thế mà cứng rắn đem Câu Hồn Tác, tính cả Tiểu Ngư và Ngư Huyền Cơ cùng nhau nhấc lên.

Toàn bộ mọi người vẻ mặt đều đọng lại, sự tuyệt vọng trong mắt lão Quách rút đi, lại cháy lên hy vọng, trong miệng thì thào: “Thiếu Dương...”

“Ta đã biết lão đại sẽ không thất bại, sẽ không thất bại!” Qua Qua tuy bị vây khốn, đang ở vào hiểm cảnh, lại điên cuồng cười lên. 

“Ngươi thế mà cũng nhập ma rồi.” Ngư Huyền Cơ vẻ mặt chấn động, sau đó lại cười một cái, “Nhưng ngươi thức tỉnh quá muộn...”

Nói xong, thân hình chấn động, hoàn toàn bám vào trên người Tiểu Ngư, bóng dáng hai người hoàn toàn trọng điệp, hợp thể sắp hoàn thành.

Cho dù Diệp Thiếu Dương đem bọn họ mang ra khỏi giếng luân hồi, Tiểu Ngư cũng đã không cứu được nữa... 

“Ha ha ha, Diệp Thiếu Dương, ngươi thất bại trong gang tấc, cuối cùng vẫn là ta thắng!”

Ngư Huyền Cơ thu liễm tâm thần, điên cuồng cắn nuốt hồn phách Tiểu Ngư, chỉ thiếu một chút xíu cuối cùng.

Ngư Huyền Cơ há mồm, tham lam hút xuống... 

Đột nhiên, ở vị trí cái trán của Tiểu Ngư phát ra một luồng ánh sáng màu vàng, mới đầu chỉ to bằng hạt gạo, xoay tròn, đồng thời không ngừng lớn lên, rất nhanh đã thành kích cỡ long nhãn, trong đó có một vòng xoáy, đem hồn phách Ngư Huyền Cơ nuốt vào trong cơ thể đều hút hết ra, lại hợp thành hồn phách Tiểu Ngư.