Trên quãng đường sau đó, Diệp Thiếu Dương cau chặt mày, không nói một lời.
“Anh đang nghĩ cái gì.” Nhuế Lãnh Ngọc nói.
“Anh chịu kích thích, anh quyết định bế quan tu luyện một đoạn thời gian, sau đó đi khiêu chiến kẻ kia!”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh ở nhân gian vô địch, không có nghĩa là ở Quỷ Vực cũng vô địch, cho dù anh ở địa phủ xài được, nhưng còn có tứ tượng không gian, còn đầy kẻ lợi hại hơn anh, cho dù là Sơn Hà Xã Tắc Đồ không gian kính tượng ra kia, cũng có nhiều ác quỷ lệ yêu như vậy, anh chẳng lẽ muốn làm thiên hạ đệ nhất sao.”
Diệp Thiếu Dương oán giận nói: “Đạo lý là không sai, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ làm thiên hạ đệ nhất, nhưng kẻ này cười nhạo anh là phân trâu, còn trước mặt anh đùa giỡn em, anh nhất định phải đánh bại hắn, để hắn thừa nhận bản thân là phân trâu!”
Nhuế Lãnh Ngọc nhịn không được cười lên, “Được rồi, người ta cho dù là phân trâu, cũng là phân trâu đẹp trai.”
“Anh không đẹp trai, cũng không phải phân trâu, người ta là phân trâu, nhưng đẹp trai, hoặc là trong hai loại anh chọn một cái?”
Diệp Thiếu Dương tự hỏi một chút, cả giận nói: “Cái này của em căn bản không logic, anh quả thực bị vòng vo ngất rồi.”
Sau khi trở lại Thạch Thành, hai người ăn một chút, cùng nhau trở lại trong nhà Diệp Thiếu Dương.
Nghĩ đến mình rốt cuộc có nhà, Diệp Thiếu Dương nhìn trang trí kỳ quặc bên trong, từ từ cũng có thể đủ tiếp nhận rồi, hí hửng ở trong phòng đi tới đi lui, cảm giác cực kỳ khá.
Nhuế Lãnh Ngọc tuy ở lại nơi này, nhưng không cho hắn cơ hội nữa, dùng lời của chính cô để nói, hôm trước thật ra cô là nguyện ý, nhưng Diệp Thiếu Dương tự mình bỏ qua cơ hội, đó là ý trời, hiện tại cô đã không muốn nữa.
Đối với cái này, Diệp Thiếu Dương cũng không nói gì, hơn nữa hoài nghi thật sâu, cho dù mình một đêm đó thật sự muốn thế nào, cô ấy cũng sẽ không đồng ý, chỉ coi đây là lấy cớ: dù sao là mình thời điểm cuối cùng mất kết nối, người ta nói như thế nào, mình cũng không có cách nào làm gì cô ấy cả.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương dậy thật sớm, đi mua bữa sáng trở về, hai người ăn một bữa sáng vui vẻ.
“Cảm giác thật hạnh phúc, nếu có thể bình thản sống như vậy, cũng không tệ.” Diệp Thiếu Dương không chút che dấu sự hưng phấn trong lòng mình.
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, đem sữa đậu nành uống hết nói: “Em phải đi rồi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Đi đâu?”
“Về Hongkong.”
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô, bánh quẩy trong tay lơ đãng rơi lên bàn.
“Không về nữa?”
“Nếu em không về, anh sẽ làm sao?”
Diệp Thiếu Dương miễn cưỡng cười cười, “Anh sẽ đi tìm em, tựa như lần trước đi trong am ni cô đem em tìm về, em chung quy sẽ không là đi Hongkong xuất gia chứ?”
Nhuế Lãnh Ngọc bật cười, “Em muốn về nhà một chuyến.”
“Nơi này chính là nhà của em mà!”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, ánh mắt chớp động, một cái mỉm cười hiện lên ở trên mặt. “Câu này, em sẽ vĩnh viễn nhớ rõ.”
“Anh không phải muốn em nhớ…”
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung, em là về nhà một chuyến, thu thập đồ đạc... Nhà em ở Hongkong còn có chút sản nghiệp, em muốn đi xử lý một chút, nên bán thì bán, về sau không bao giờ trở về nữa.”
“Sau đó em trở về tìm anh?”
Nhuế Lãnh Ngọc gật gật đầu, “Anh không phải nói nơi này là nhà của em sao, chờ em trở lại, nơi này chính là ngôi nhà duy nhất của em.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời trong lòng nở hoa, xoa ngực nói: “Em hù chết cục cưng rồi.”
“Anh cũng đừng cao hứng quá sớm, lần này trở về, em sẽ nhắc với sư phụ chuyện của chúng ta, ông nhắm chừng sẽ gặp anh trước một lần, nếu ông không hài lòng về anh, sẽ rất phiền toái.”
“Phiền toái... Là có ý tứ gì?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhún vai: “Nếu ông không đồng ý chúng ta cùng một chỗ, em cũng không có cách nào, em nghe sư phụ.”
“Không phải chứ, lúc này niên đại nào rồi, không lưu hành ép duyên nữa.”
Nhuế Lãnh Ngọc mỉm cười nói: “Anh thiếu lòng tin như vậy?”
“Được rồi, anh cam đoan để ông hài lòng đối với anh là được.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng nghĩ, Nhất Cốc đại sư là pháp sư, đến lúc đó có lẽ sẽ giống tiểu thuyết võ hiệp thường xuyên viết như vậy, cùng mình đấu một hồi, thắng là có thể thú Lãnh Ngọc, thua không bàn nữa.
Nếu là như vậy mà nói, mình thật sự có chút tin tưởng, chỉ giới pháp thuật nhân gian mà nói, mình quả thật không phải nhằm vào ai, cho dù là đối mặt Vô Cực thiên sư, hiện tại mình cũng dám đấu một trận. Nhất Cốc đại sư lợi hại nữa cũng chỉ là dân gian tán tu, chung quy sẽ không so với Vô Cực thiên sư còn trâu bò hơn chứ?
Cơm nước xong, Nhuế Lãnh Ngọc tra máy bay đi Quảng Châu, vừa lúc buổi sáng có một chuyến, vì thế hai người cùng nhau thu thập hành lý, sau đó Diệp Thiếu Dương đưa cô đi sân bay.
“Cái này cho em.”
Diệp Thiếu Dương lấy ra một cái nhẫn ngọc Hoàng Long, kéo tay cô đeo lên.
Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Anh sẽ không dùng loại nhẫn này cầu hôn chứ?”
“Em đồng ý?”
“Anh nằm mơ à?”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Đây là ngọc Hoàng Long, lúc đúc, bên trong hòa một giọt máu của anh, hình thành một cái từ trường nhỏ, một khi có tà vật tiếp cận bên cạnh em, nó sẽ sáng lên. Nhưng lấy pháp lực của em, tám phần là không dùng tới công năng này.”
“Vậy anh còn tặng cho em cái này?”
“Bên trên có máu của anh, một khi em gặp được nguy hiểm, anh sẽ lập tức phát hiện, sau đó mặc kệ em ở đâu, anh đều sẽ lập tức đi qua cứu em!”
Nhuế Lãnh Ngọc bình tĩnh nhìn nhìn hắn, gật gật đầu, đi vào phòng chờ.
Tuy biết cô lần này đi, là vì về sau lâu dài ở cùng một chỗ với mình, nhưng nhìn cô rời đi, trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn rất luyến tiếc, hơn nữa trong đầu không biết từ đâu hiện lên một tia ý niệm rất quái dị, làm toàn thân hắn khẩn trương, không dám nghĩ tiếp nữa.
Cuối cùng cũng chỉ có thể thuyết phục bản thân, cái này chỉ là vì mình quá mức quan tâm và không nỡ xa nàng mà dẫn tới lỗi thấy.
Di động đột nhiên thu được một cái tin nhắn, là Nhuế Lãnh Ngọc phát đến: ở trong lòng bàn tay anh lưu lại ba chữ, anh đoán được chưa, khi nào đoán được, em sẽ trở lại tìm anh!
Kháo, không phải chứ, cũng thân mật như vậy rồi, còn muốn chơi loại trò chơi này, thế này tính là có ý tứ gì!
Nhuế Lãnh Ngọc đi rồi, Diệp Thiếu Dương liên tục mấy ngày đều ở nhà, làm những chuyện, trừ tu luyện thì là cân nhắc tu luyện như thế nào.
Luôn bận rộn tróc quỷ hàng yêu các loại, trước mắt hắn cuối cùng có được một cơ hội thở dốc, có thể tĩnh tâm, đem mình nhiều lần mạo hiểm chiến đấu từ đầu tới đuôi suy tư một lần, tìm ra chỗ thiếu sót của bản thân.
Loại kinh nghiệm từ trong chiến đấu hấp thu này, hầu như là mình dùng sinh mệnh đổi lấy, đây chính là thứ ở trong sơn môn một mình tu hành cả đời cũng không học được, người khác cũng không cách nào truyền lại bằng lời, trước kia không nói, chỉ từ khi mình xuất sư xuống núi tới nay, chiến đấu lớn nhỏ cũng đã trải qua rất nhiều phen, có thể nói là thân trải trăm trận.
Ở phương diện này, Diệp Thiếu Dương thực cảm thấy mình có thể so sánh với đại bộ phận pháp sư cấp tông sư.
Qua vài ngày, Diệp Thiếu Dương đem kinh nghiệm chiến đấu của mình làm một lần tổng kết lớn, sau đó thử đem tiên thiên bát quái sau khi bổ sung đầy đủ vận dụng ở trong các hạng pháp thuật, tiến bộ thần tốc, cách bài vị linh tiên cũng chỉ có một đường. Diệp Thiếu Dương ở sâu trong lòng cũng kiềm chế không được mừng như điên.
Có lẽ, mình một ngày nào đó có thể vượt qua Đạo Phong?