Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1558: Sương Mù Tiềm Hành (3)



Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu nói: “Trước mắt là vậy, tương lai thì không hẳn.”

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Vương Mạn Tư thật sự đã bắt đầu hành động, thời gian không còn nhiều lắm.”

Quay đầu nói với Lưu Minh: “Có cách nào để học sinh nghỉ học không?”

Lưu Minh hơi trì trệ hỏi: “Bao lâu?”

Diệp Thiếu Dương trưng cầu ý kiến của Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Nhìn vào manh mối này, không tới mười ngày nửa tháng thì nhất định không thể giải quyết được.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy thì bảy ngày đi.”

Lưu Minh cười khổ nói, “Diệp tiên sinh, trường học là sản nghiệp của tôi, ngài phải tin tưởng tôi tuyệt đối còn khẩn trương lo lắng cho những học sinh này còn hơn ngài, cho dù có một người xảy ra chuyện thôi thì tôi đã muốn vò nát da đầu. Nhưng nghĩ nhiều như vậy… Thật sự không được, ba mươi năm trước, Hạng Tiểu Vũ tìm cha của tôi để ông cho các học sinh nghỉ, lúc ấy cha tôi cũng không làm được chớ đừng nói chi là bây giờ, hết thảy đều phải được bộ giáo dục phê chuẩn, bộ giáo dục làm sao có thể tùy tiện cho chúng ta nghỉ?”

Trương Tiểu Nhị nghe xong, nói: “Tôi đi tìm bộ giáo dục.”

Lưu Minh vẻ mặt đau khổ nói: “Cho dù bộ giáo dục đồng ý, nhưng không có lý do chính đáng thì chúng ta làm sao mà nói với học sinh, mà lại chỉ đúng một mình trường học chúng ta nghỉ, điều này tuyệt đối không làm được, mà coi như là ngày mai bắt đầu nghỉ thì nhất định còn có rất nhiều học sinh không muốn rời trường, chúng ta lại không có cách nào đuổi người. Tóm lại các người tin tưởng tôi đi, chuyện này tôi tuyệt đối không làm được.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hắn đưa ra đề nghị này cũng không nghĩ là sẽ thực hiện được, hắn ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói: “Không cho học sinh nghỉ được vậy thì ban đêm ngoại trừ học sinh ra thì không thể để bất kỳ một ai ở lại qua đêm, không thì chúng tôi không thể chú ý tới được.”

Lưu Minh nói: “Ngay cả bảo vệ và ban túc trực cũng không cần?”

“Bọn họ có thể bắt quỷ à?”

Lưu Minh gật đầu nói: “Vậy được, những giáo sư kia thì làm sao bây giờ? Chúng tôi có một ít giáo sư ở lại ký túc xá, cũng không thể đuổi người đi.”

“Có mấy tòa nhà?”

“Chỉ có một tòa, là ký túc xá đằng sau chỗ của học sinh.”

“Chỉ cần có thể tập trung lại thì không có vấn đề gì. Từ ngày mai trở đi, sau khi tan học, tất cả học sinh nhất định phải về ký túc xá, điều này có thể chứ, đây là yêu cầu thấp nhất của tôi.”

Lưu Minh nghĩ nghĩ, nói: “Được, Tôi có thể mượn lý người bảo vệ kia chết, nói là trường học phát sinh án hung sát, cần giới nghiêm, chuyện này không có vấn đề, tuy nhiên lấy đâu ra người để giám sát đây, ý tôi là lỡ như đêm đến có học sinh lén đi ra ngoài gì đó.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Tìm Vũ Tình, kêu cô ấy phái mấy người ở lại phòng trực ban, ban đêm trông coi ký túc xá, không cho phép bất kỳ một ai xuất nhập.”

“Chủ ý này không tệ, có cảnh sát trông coi cũng có thể dùng để trấn áp mấy học sinh kia, tuy nhiên nhất định phải cho học sinh hạn là một tuần lễ, để bọn họ có cái mà mong đợi, như vậy mới có thể phối hợp tốt được.” Lưu Minh suy nghĩ một chút rồi nói, “Tôi cảm thấy tối đa là một tuần, lâu hơn thì không hợp lý.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy thì một tuần.”

Nhuế Lãnh Ngọc cau mày nói: “Anh xác định có thể giải quyết trong vòng một tuần?”

“Coi như chúng ta chờ được một tuần thì Vương Mạn Tư cũng không chờ được, ả ta đã hành động, càng kéo dài lâu chúng ta càng chuẩn bị đầy đủ, rất bất lợi đối với ả.”

Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu.

Lúc này di động của Diệp Thiếu Dương vang lên, là Lão Quách gọi, hắn vội vàng nghe máy.

Lão Quách hỏi hắn đang ở đâu, Diệp Thiếu Dương báo vị trí, Lão Quách liền chạy đến, vừa thấy mặt liền giang tay ra nói: “Không có, bất kể là cống thoát nước hay là hồ nước nhân tạo này nọ ta đều đã kiểm tra, chỗ nào cũng không có Ma Tâm Thảo.”

“Nhanh như vậy mà huynh đã kiểm tra xong rồi sao.” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Lão Quách vỗ vỗ cái túi của mình, “Thất Vĩ Ngô Công, khứu giác của nó nhạy lắm, chỉ cần nó đã nếm thử Ma Tâm Thảo thì không thể nào mà nó không phát hiện ra.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Không có khả năng, nếu như không có Ma Tâm Thảo thì tuyệt đối sẽ không sinh ra mê chướng.”

Lão Quách nói: “Ta biết, nhưng ngay cả Thất Vĩ Ngô Công cũng không có cách thì ta có cách gì chứ.”

Nói xong mọi người đều quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương sờ sờ má nói: “Nhìn tôi làm gì, tôi cũng không có cách, từ từ nghĩ đi. Dưa Dưa đêm nay ngươi ở lại đây trông coi cái ký túc xá này, bất kỳ động tĩnh nào cũng lập tức báo cho ta biết.”

Dưa Dưa gãi đầu một cái, hơi không vui nói: “Chỉ một mình tôi sao, Lão Đại ngài không ở lại giúp tôi hả?”

Diệp Thiếu Dương nhéo lỗ tai nó, thì thầm: “Ta ở đây với người, để Lãnh Ngọc trở về, ở nhà một mình với tên A Ngốc kia sao?”

Mặc dù nhìn A Ngốc có vẻ trung thực, cũng nghư lời Lãnh Ngọc, nhưng cái tên này có không ít bí mật, Diệp Thiếu Dương đương nhiên không yên lòng để Nhuế Lãnh Ngọc ở chung với hắn. Lý do này vừa nói ra, Dưa Dưa cũng không nói nữa, liếc mắt nhìn Tuyết Kỳ, nghiêm mặt nói: “Tuyết Kỳ, ngươi cũng theo ta qua đêm chứ…”

“Phi! Ai muốn qua đêm với ngươi!” Tuyết Kỳ hung hăng trợn mắt liếc hắn một cái.

“Được rồi, để ông đây ở với ngươi.” Lão Quách tiến lên ôm lấy bờ vai của nó, nói với đám người Diệp Thiếu Dương: “Hôm nay quá muộn rồi, đi về phải lái xe thật lâu, không bằng ta ngủ ở đây cho khỏe.”

Quay đầu hỏi Lưu Minh, “Ở đây có chỗ nào để ngủ không?”

Lão Quách và Lưu Minh đã hợp tác rất nhiều lần, trong mắt Lưu Minh y cũng là một đại pháp sư, thấy y chủ động ở lại, Lưu Minh cầu còn không được, vội vàng gật đầu, “Trong ban túc trực còn nhiều phòng lắm, tí nữa tôi mang ngài đi tìm một chỗ tốt nhất, đúng rồi, căn tin còn một chút đồ ăn nguội, tí nữa tôi chuẩn bị cho ngài vài món, làm thêm một bình rượu.”

“Rộng rãi lắm!” Lão Quách giơ ngón tay cái lên, lấy điện thoại ra, đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, kéo hắn chụp tự sướng một tấm.

“Huynh làm gì thế?” Diệp Thiếu Dương không hiểu.

“Há há, ta chụp cho chị dâu của ngươi xem, chứng minh là ta đi cùng với ngươi, như vậy chị dâu ngươi mới yên tâm.”

Diệp Thiếu Dương nghe lời này càng không hiểu, hỏi: “Huynh đi cùng với đệ thì chị ấy an tâm?”

“Đúng vậy, bà ấy biết ta đi cùng với đệ là tuyệt đối đi làm chính sự, không có đi bậy bạ gì gì.”

Diệp Thiếu Dương câm nín, kéo Nhuế Lãnh Ngọc qua nói: “Vậy huynh hẳn là nên chụp với Lãnh Ngọc mới đúng, như vậy thì chị dâu sẽ càng tin tưởng.”

“Xùy, đêm hôm khuya khoắt ta ở cùng một chỗ với mỹ nữ khác, bà ấy không hoài nghi ta mới là lạ!”

Diệp Thiếu Dương sợ hãi nói: “Không có đâu, cô ấy là em dâu của huynh mà, có cái gì mà hoài nghi chứ.” (Anh thông minh lắm:v)

Lão Quách ngập ngừng không nói lời nào.

Nhuế Lãnh Ngọc cười nói, “Giờ em mới biết, thì ra trong lòng chị dâu Quách sư huynh là người không có tiết tháo như vậy, nhất định là từng có tiền sử này.”

Lão Quách vội vàng xua tay, chết không thừa nhận.

“Quách sư huynh, không đùa nữa, huynh lưu lại thì càng tốt, sáng ngày mai huynh tiếp tục kiểm tra bốn phía một lần nữa đi, dù sao thì đêm hôm khuya khoắt tầm nhìn cũng bị ảnh hưởng.” Diệp Thiếu Dương nói.

Lão Quách đồng ý.

Diệp Thiếu Dương lại dặn dò Lưu Minh vài câu, lúc này mới cùng Nhuế Lãnh Ngọc và Tuyết Kỳ rời đi. Ra khỏi trường học tầm mấy chục mét, Diệp Thiếu Dương dừng lại, quay đầu nhìn trường học bị sương mù trắng xóa bao phủ, lo lắng nói: “Lãnh Ngọc, em nói thử xem lần này có thể thuận lợi giải quyết mọi chuyện không?”

“Tất nhiên có thể, bởi vì anh là Diệp Thiếu Dương mà.”