Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1724: Phân Binh Đẩy Mạnh (1)



Nhưng tà vật trước mắt này, một thân lở loét, mọc lông trắng thưa thớt, Tứ Bảo đột nhiên nhớ tới, lông trắng trên thân nó hẳn là không phải lông, mà là “Huyết khuẩn”. Huyết khuẩn tựa như dưa muối ở ngâm trong nước lâu mọc ra nấm mốc, bất cứ tà vật nào có linh, ngâm trong nước lâu ngày, đều sẽ mọc ra huyết khuẩn.

Nói cách khác, tà vật trước mắt này là bị lột da, ngâm trong máu ra một thân huyết khuẩn nhìn qua như là lông trắng này. Chẳng lẽ, thật là Mã Hổ Tử?

Giống loại tà vật này vì tế luyện ra, có đôi khi so với bản thân tu luyện mà thành còn khó có thể đối phó hơn, hơn nữa bản thân đặc điểm rõ ràng, như trước mắt Mã Hổ Tử này, lấy thực lực tuyệt đối mà nói, nếu là một chọi một, Tứ Bảo có lòng tin có thể mài chết nó, mấu chốt chính là mình còn phải bảo vệ mọi người, mà Mã Hổ Tử tốc độ quá nhanh, lại cực kỳ giả dối, đối phó rất đau đầu.

Tứ Bảo đang đau khổ suy tư đối sách, Mã Hổ Tử rốt cục không kiên nhẫn nữa, nhảy đến trên tường mộ đạo, bốn cái móng vuốt giống như tay người bám vào khe gạch, chạy vội đến, nó cũng phát hiện trận pháp Tứ Bảo bố trí phía dưới không dễ đối phó, ý đồ vượt qua trận pháp công kích mọi người.

Tứ Bảo vội vàng ném ra bồ đề tử, muốn đem nó phong tỏa, Mã Hổ Tử nhảy lên nhảy xuống, thế mà né tránh được hết. Nó tốc độ quá nhanh, ánh đèn pin căn bản là theo không kịp, khi Tứ Bảo muốn đánh tiếp, Mã Hổ Tử đã ẩn nấp đến trong bóng tối, đang trong kinh hoảng, chỉ nghe ‘Phốc’ một tiếng, chung quanh khí tức chấn động, một ánh sáng màu cam lóe lên.

Tiếp ánh sáng, Tứ Bảo lập tức thấy Mã Hổ Tử rơi ở giữa không trung, bị một lưới tơ màu cam quấn lấy, đang giãy dụa.

Ý thức được lưới tơ màu cam này là lực lượng pháp thuật ngưng kết mà thành, Tứ Bảo quay đầu nhìn lại, mấy đạo sĩ đang đều tự kết ấn làm phép, ngón giữa tay phải chỉ phía trước, “sợi tơ” từ ngón giữa bọn họ bay ra.

Những kẻ này, bị ép, vẫn có một chút thực lực, Tứ Bảo âm thầm cảm thán, thấy mấy đạo sĩ sắc mặt đau khổ, có chút chống đỡ không được, lập tức tiến lên, hai tay kết thành Ba La Ấn, hai ngón tay cái quay vào trong, cùng nhau đè ở trên đầu Mã Hổ Tử, quát một tiếng trầm muộn, nhanh chóng niệm chú.

Một lực lượng to lớn từ trên bụng ngón tay phát ra, đem Mã Hổ Tử từ không trung đánh rơi xuống, vừa lúc rơi ở trong Thất Tinh Dao Quang Trận mình bố trí.

Tứ Bảo lập tức khoanh chân ngồi xuống, niệm chú phát động trận pháp.

Bảy viên bồ đề tử nhanh chóng bay lên, đánh mạch máu huyệt vị trên thân Mã Hổ Tử, giữa chuỗi tràng hạt bay ra ánh lửa, chấn trụ Mã Hổ Tử, không thể nhảy ra.

Một thân lông trắng của Mã Hổ Tử bị lửa đốt tan, dưới ánh lửa chiếu rọi, từng khối lở loét kia càng thêm rõ ràng, da ngoài đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ ghê tởm, làm người ta không muốn đụng vào. Mã Hổ Tử không ngừng quay cuồng, phát ra tiếng kêu to ngao ngao, đột nhiên lại nhịn đau bò dậy, cong người, đầu vươn ra, yết hầu không ngừng co duỗi.

Đây là muốn làm gì? Tứ Bảo đang buồn bực, chỉ thấy Mã Hổ Tử há mồm, ‘Phốc’ một ngụm, phun ra một dòng chất lỏng không biết là gì, phun trúng ở trên lần tràng hạt, hào quang của lần tràng hạt nhất thời tối sầm lại. Mã Hổ Tử tiếp tục ói ra một ngụm nữa, lần tràng hạt lung lay muốn đổ.

Mã Hổ Tử nương thế, vỗ một trảo ở trên lần tràng hạt, nó đem đánh lệch, phi thân, phá trận pháp, lao thẳng tới Tứ Bảo.

“A Di Đà Phật, đi con mẹ ngươi!”

Tứ Bảo tức giận đến mức nhảy dựng lên, cũng không tránh né, hai tay khép lại, trước kết ấn đối công một chiêu, đem Mã Hổ Tử đánh bay, bản thân cũng lui về phía sau nửa bước, Mã Hổ Tử rơi xuống đất, nhe răng trợn mắt, trong miệng phát ra tiếng cười quái dị, da mặt chen chúc với nhau, làm ra vẻ mặt trào phúng.

“Đại sư, không bằng chúng ta chạy vào trong trước, nếu có cửa đá vân vân, trốn trước một chút…” Tiểu đạo sĩ thấy trận pháp chưa phá, có chút không yên tâm đối với Tứ Bảo.

Tứ Bảo nghĩ, nếu không có những người này đi theo, mình và Mã Hổ Tử đánh đơn cũng không có nỗi lo phía sau, vì thế nói: “Mấy người đi qua trước xem, nếu có chỗ thì nấp đi, tôi ở đây cản nó.”

“Một mình anh… Không bằng tôi lưu lại giúp anh.”

Tứ Bảo cười nhẹ, “Tiểu tử cậu con người rất không tệ, cậu đi đi, một mình tôi chống đỡ được.”

Nghe thấy hắn thả đi, mấy đạo sĩ nhấc chân đi luôn, các binh sĩ cũng ở dưới sự thúc giục của Tứ Bảo rời khỏi.

Mã Hổ Tử mắt thấy các con mồi lần lượt rời khỏi, chỉ còn lại kẻ khó gặm nhất này trước mắt, nhất thời có chút vội vàng xao động, con mắt đảo loạn, ý đồ tìm cơ hội xông qua.

“Đừng vội đi, hiện tại chỉ có hai chúng ta, gia gia ta chơi cẩn thận với ngươi.”

Mã Hổ Tử cho dù nghe không hiểu tiếng người, cũng có thể nhìn hiểu vẻ mặt hắn, biết không xử lý người trước mắt này, những người phía sau căn bản không ăn được, vì thế hạ quyết tâm, nhếch miệng, đầu lắc lư, trong miệng phun ra càng lúc càng nhiều sát khí, nồng độ cao, bày ra màu tím đậm.

Tứ chi dùng sức, chợt bắn lên, lao về phía Tứ Bảo.

Tứ Bảo căn bản không né tránh, ngược lại cúi đầu, hai tay kết ấn, trong miệng niệm chú không ngừng, một đôi móng vuốt sắc bén mang theo sát khí của Mã Hổ Tử, hướng sọ não phát sáng của Tứ Bảo chộp tới, một khắc sắp trúng mục tiêu, Tứ Bảo đột nhiên ngẩng đầu, đầy người kim quang, ở trên không đỉnh đầu nhanh chóng ngưng tụ thành một vị tứ diện phật, mười tám cái tay, đều cầm một món phật môn pháp khí: bình bát, thiền trượng, anh lạc, hoa sen, kinh thư, mõ…

La Hán Kim Thân!

Tứ Bảo cũng đã bị đánh ra chân hỏa, vận dụng ra pháp thuật cường đại nhất của bản thân.

La Hán Kim Thân đối mặt hai tay của Mã Hổ Tử, một cái cầm bình bát, hướng Mã Hổ Tử chiếu kim quang, cố định thân thể, tay kia gõ mõ, phát ra tiếng “Đốc đốc”, mang theo tiết tấu thần bí nào đó, truyền vào trong tai Mã Hổ Tử, lại như búa tạ gõ thần thức, rống một tiếng quái dị, trong cái mồm mở ra xông ra ba hồn phách, hóa thành ba luồng sát khí, hình thành một kết giới, gắt gao ngăn cản.

Tứ Bảo niệm chú không ngừng, mười tám cái tay của kim thân La Hán có một nửa đều bắt đầu hành động, đều cầm pháp khí, thay nhau công kích Mã Hổ Tử…

“Ta giống như nghe được phạm âm!” Lâm Tam Sinh đột nhiên nói, nhìn phương hướng khi tới đây.

Diệp Thiếu Dương bảo đoàn người dừng lại, nghe chốc lát, nhíu mày nói: “Ta không nghe được.”

“Ta là quỷ, phương diện này linh mẫn hơn ngươi, sẽ không sai, có lẽ là đại hòa thượng.”

Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, nói: “Chẳng lẽ Tứ Bảo đang động thủ với người ta?”

Lập tức tỏ vẻ muốn đi qua hỗ trợ.

“Ngươi đi rồi mọi người làm sao bây giờ, chung quy không thể toàn bộ mọi người đều đi qua, đại hòa thượng cũng không ngốc, nếu thật sự không phải đối thủ, khẳng định sẽ lui đến bên này, vẫn là ta tự mình qua xem, nhỡ đâu có tình huống, lại tới cầu viện.”

Diệp Thiếu Dương đồng ý, vì thế Lâm Tam Sinh lộn trở lại đường cũ—— từ sau khi tiến vào mộ đạo, cũng không biết bị lực lượng gì ảnh hưởng, ở trong cổ mộ hình thành một loại từ trường thần bí, quỷ hồn không thể xuyên qua thân tường, ngay cả Lâm Tam Sinh tu vi bực này, cũng không có cách nào làm được.

Diệp Thiếu Dương gọi đoàn người tiếp tục đi về phía trước, lúc này bọn họ đã theo mộ đạo xoay tròn mà xuống, độ cao vuông góc hẳn là mấy chục mét. Theo xâm nhập trong lòng đất, không khí chung quanh cũng càng lúc càng ẩm thấp rét lạnh, trong hoàn cảnh này, ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng sinh ra một chút bệnh sợ hãi không gian kín, buồn bực mình tội gì phải tới nơi này chịu khổ.