Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1742: Đại Tế Ti (1)



Ngô Gia Đạo cố ý để giáo đồ đi trước, nói khẽ với Ngô Gia Vĩ: “Ca ca, vì sao chúng ta mới vừa đi chưa được nửa ngày, tiểu tế ti đã phát hiện tình huống, sẽ không có vấn đề chứ?” Tiểu tế ti là một cái xưng hô lâm thời bọn họ đặt cho con trai Đại Tế Ti, bởi vì thật sự không biết hắn tên là gì, cũng không dễ phiên dịch.

Ngô Gia Vĩ suy nghĩ một phen nói: “Em không phải bảo hắn âm thầm điều tra sao, có kết quả cũng rất bình thường, tóm lại chúng ta đề phòng một chút.”

“Ừm, nếu thực bị Thiên Long đạo nhân phát hiện, thì đấu với hắn một hồi, con heo mập chết tiệt đó dù sao không phải người tốt.”

Đi một hồi, Ngô Gia Đạo day mí mắt phải nói: “Ca, anh nói mí mắt này của em vì sao giật mãi, trong lòng như còn có chút hoảng loạn.”

“Khẩn trương sao? Không cần khẩn trương, binh đến tướng chặn mà thôi, nếu thật sự đối mặt, để bọn hắn kiến thức một phen đạo thuật Lao Sơn chúng ta.”

Ngô Gia Đạo nghe ca ca nói như vậy, nhất thời hưng phấn hẳn lên, “Chuyện này hoàn thành, chúng ta nhập bọn tróc quỷ liên minh, coi như là một công đầu, tương đương nộp đầu danh trạng.”

Sau khi tiễn bước hai anh em, hai người của đội khảo sát vẫn canh giữ ở bên ngoài mộ đạo bị nổ hỏng, tuy bọn họ hiện tại cái gì cũng không làm được, nhưng vẫn thủ ở chỗ này, miễn cho phụ cận có tình huống gì xảy ra, không có người ở đây không được.

Đột nhiên, phía trước cách đó không xa bốc lên một cơn gió xoáy, bọc hạt cát xoay tròn bay lên, nơi khác lại là êm đẹp, hai người bị dọa, đang không biết làm sao mới tốt, chỉ thấy gió lốc dần dần hình thành một vòng tròn, ở giữa một mảng tối đen, sau đó hướng hai bên xé ra, hai người đi ra.

Là Qua Qua và Tiểu Cửu.

Qua Qua nhìn hướng hai người, nói: “Thế nào rồi?”

“Còn đang chờ cứu viện, nhắm chừng muộn nhất một ngày là tới…”

Qua Qua nghe thấy câu này, cái gì cũng chưa nói, mang theo Tiểu Cửu nhảy xuống mộ đạo.

Sau khi vụ nổ xảy ra, nó bị nham thạch chặn ở bên ngoài không vào được, lúc ấy sốt ruột không chịu nổi, đợi hồi lâu không có động tĩnh, về sau Diệp Thiếu Dương thông qua hồn ấn truyền lại tin tức, nó mới biết Diệp Thiếu Dương không có việc gì, hơi yên tâm, nhắm chừng bọn họ là không làm gì được những tảng đá kia, vì thế bắt đầu suy tư thế nào mới có thể đem những tảng đá đó dời ra, đi xuống hỗ trợ.

Nó vốn định đi Âm Dương Ti nhờ các bạn nhỏ, vừa nghĩ đến bọn họ không phải quỷ thì là yêu, đối với những tảng đá này tựa như cũng không có cách nào, nghĩ một chút dứt khoát vẫn là đi tìm Tiểu Cửu tu vi sâu nhất hỗ trợ.

Tiểu Cửu từng dạy nó pháp môn phá vỡ hư không, nhưng nó không làm được giống Tiểu Cửu tùy thời tùy chỗ phá vỡ hư không, qua lại nhân gian cùng Thanh Minh giới, cần tìm được điểm yếu kết nối không gian lẫn nhau. Lúc trước Diệp Thiếu Dương thông qua hồn ấn cảm giác, nó đang ở khắp nơi tìm kiếm chỗ thích hợp, cũng bởi vậy mang tới cho Diệp Thiếu Dương nghi hoặc, không biết nó đang làm gì.

Về sau cuối cùng tìm được phương vị thích hợp, Qua Qua phá vỡ hư không, từ sông giáp ranh đi ra, còn thiếu chút đánh nhau với mấy đệ tử Linh sơn, may mắn trong thủ binh sông giáp ranh cũng có người Thanh Khâu sơn, sau khi nó báo danh hiệu, đến thẳng Thanh Khâu sơn, tìm được Tiểu Cửu, lúc này mới mang theo cô chạy tới.

“Tiểu Cửu, những tảng đá này với ngươi mà nói, hẳn là không tính là gì chứ?” Qua Qua nhìn mộ đạo bị chặn rất kín nói. Nó là yêu quái Quỷ Vực, ở nhân gian ngay cả vật nặng một chút cũng không nhấc lên được, càng không cần phải nói những tảng đá to lớn kia.

“Yêu lực của ta, đối với vật nhân gian cũng không thể trực tiếp tạo thành phá hoại.” Tiểu Cửu trả lời.

“Vậy làm sao bây giờ? Không có biện pháp ngươi sớm nói chứ.” Qua Qua sốt ruột. Nhưng còn chưa dứt lời, Tiểu Cửu đã hiện ra chân thân, trực tiếp hướng tảng đá húc tới.

Yêu lực không thể trực tiếp phá hư vật nhân gian, đây là thiên địa đại đạo quy tắc, nhưng yêu lực có thể tăng mạnh lực đạo của mình, lớn hơn xa so với khí lực nhân loại.

Tiểu Cửu dùng thân thể của mình, va vào trên tảng đá từng lần một, trực tiếp đem tảng đá húc vỡ.

Qua Qua ở một bên nhìn, méo miệng: “Tiểu Cửu, ngươi có đau hay không, ngươi đối với lão đại quả nhiên là yêu thật nha.”

Đối với tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương không biết, hắn đang nghe Phượng Hề kể chỗ tương quan trong thân thế của mình cùng cổ mộ này:

Cô sinh ra ở trong năm Gia Tĩnh triều Minh, từ nhỏ theo cha mẹ chạy nạn đến địa khu Hạ Thái, cha mẹ đói chết, trở thành trẻ mồ côi, lúc ấy Mao Sơn bắc tông còn chưa có tiếng xấu giống hiện tại, cũng là đạo gia phúc địa nổi tiếng xa gần, lúc ấy gặp nạn đói, lưu dân khắp nơi, đạo sĩ trên bắc Mao Sơn cũng sống không tốt lắm, nhưng cũng ở dưới núi bố trí phát cháo, mỗi ngày phát cháo gạo cứu trợ thiên tai.

Phượng Hề kẹp lẫn ở giữa một đám ăn mày nhỏ tuổi, mỗi ngày cũng đi lĩnh cháo húp, về sau có một ngày, chưởng giáo bắc Mao Sơn lúc đó Thu đạo nhân bảo đệ tử đem đám ăn mày mười tuổi trở xuống tụ tập đến một chỗ, chọn lựa tư chất tốt, thu làm đệ tử, kết quả liếc một cái nhìn trúng cô, cô liền lên núi làm đạo cô.

Sự thật chứng minh, ánh mắt chọn nhân tài của Thu đạo nhân vô cùng tốt, mười mấy năm tu hành, Phượng Hề trở thành người nổi bật trong một thế hệ đệ tử trẻ tuổi bắc Mao Sơn lúc ấy, hai mươi hai tuổi, tấn phong bài vị thiên sư, xuống núi luyện, trừ ma vệ đạo…

Ở trong một lần hoạt động tập thể của giới pháp thuật, cô quen một tục gia đệ tử của Kê Túc sơn, tên là Thôi Dĩnh, cũng là thiền sư bài vị.

Giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện xưa… Một đoạn này Phượng Hề không nói tỉ mỉ, nhưng Diệp Thiếu Dương hiểu, đơn giản chính là một bộ kia, tóm lại cuối cùng hai người yêu nhau, Thôi Dĩnh vốn là đệ tử có tiền đồ nhất Kê Túc sơn, vốn sư phụ hắn là tính để hắn quy y, sau đó đem chức vị trụ trì truyền cho hắn, sau vì Phượng Hề, hắn không xuất gia làm hòa thượng, cùng nhau sinh sống với Phượng Hề, hành tẩu thiên hạ, hàng yêu tróc quỷ, cũng rất vui vẻ.

Có một lần, hai người trong lúc vô ý nghe nói tây bắc có nạn đại yêu, chết rất nhiều người, vì thế đến tra xét, kết quả phát hiện giết người không phải yêu quái gì, mà là Đại Tế Ti của Quang Minh giáo hội.

Đại Tế Ti lúc ấy đã đang xây cổ mộ, vì luyện chế tà vật trấn áp cổ mộ, giết rất nhiều bình dân phụ cận, sau khi tra ra chân tướng, hai người liền muốn diệt trừ Đại Tế Ti, kết quả gặp phục kích, Thôi Dĩnh xả thân cứu Phượng Hề, bản thân chết, nhưng Phượng Hề vẫn không thể đào tẩu, bị Đại Tế Ti bắt được.

Đại Tế Ti sau khi biết được cô là đạo sĩ Mao Sơn bắc phái, cũng chưa giết cô, mà là thu hồn phách Thôi Dĩnh, ép cô giúp mình ở trong mộ chế tạo cơ quan. Đại Tế Ti tuy pháp lực thông huyền, luyện chế tà vật cũng có một bộ, nhưng dù sao không hiểu bản lãnh pháp thuật Trung Nguyên sử dụng ngũ hành bát quái… trấn áp tà vật.

Đại Tế Ti đáp ứng Phượng Hề, chỉ cần giúp hắn hoàn thành một số trận pháp, chờ cổ mộ xây xong, sẽ đem hồn phách Thôi Dĩnh trả lại cho cô.

“Cho nên, tôi đã đáp ứng…” Phượng Hề nói đến chỗ đau lòng, khóc lên nức nở, “Nhưng tôi không giết người vì hắn, lúc ấy hắn đã giết đủ nhiều người, cổ mộ cũng đã xây gần hết, tôi chỉ là giúp hắn bố trí trận pháp đạo gia để trấn áp tà vật, lại bố trí thành các loại cơ quan, dùng để phòng bị trộm mộ tặc, tôi thật sự không muốn làm như vậy, nhưng tôi không có lựa chọn…”

Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, an ủi: “Tôi tin tưởng, nếu chỉ là như thế, đổi là tôi cũng sẽ làm như vậy.”