Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1805: Sơn Hải Ẩn (1)



Diệp Thiếu Dương chậm rãi đứng lên, mở ra song chưởng, ở trong nháy mắt, nam tử hoảng sợ. phát hiện, Diệp Thiếu Dương cả người tản mát ra một loại lực lượng cường đại không biết, như là lệ khí.

Nam tử vẻ mặt hoảng sợ lắc lắc đầu, không có khả năng! Trên thân một người không có khả năng có lệ khí cường đại như vậy.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi xoay người, đối mặt hắn.

“Ngươi!” Nam tử kinh hãi kêu lên, hắn thấy Diệp Thiếu Dương hai con ngươi đỏ bừng, lộ ra tà tính nào đó. Loại tà tính này thường thường sẽ chỉ xuất hiện ở trên thân pháp sư tà tu.

Nhưng tà tính trên người Diệp Thiếu Dương, vượt xa bất cứ pháp sư tà tu nào hắn từng chứng kiến.

“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là kẻ nào!” Nam tử thất thanh nói.

Một giây tiếp theo, bên ngoài truyền đến một tiếng nổ, tiếp theo là mấy tiếng kêu đau đớn.

Mấy vụ sư đang làm phép ôm ngực, khóe miệng đều có máu, ánh mắt từ trên cái sọ vỡ vụn trên mặt đất rời khỏi, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn đối phương.

Ngay tại một khắc vừa rồi, vu thuật bọn hắn thi triển ở trên người Diệp Thiếu Dương, bị một loại lực lượng thần bí phá hủy.

Điều đó không có khả năng… Ba người nhìn nhau, sau khi đứng lên, chạy vội tới bên cạnh cửa sổ, một người ở phía sau, lấy ra một cây hương nến, sau khi điểm hỏa, ba người cùng nhau làm phép, hương nến nhanh chóng thiêu đốt, toát ra một làn sương khói tối đen, ở dưới pháp lực ba người thúc giục, hình thành hình dạng một bộ xương, mười ngón tay mở ra, hướng Diệp Thiếu Dương chộp tới.

Diệp Thiếu Dương lật tay đánh ra ba tấm linh phù, đem bộ xương nâng lên, làm phép niệm chú, hình thành thế giằng co. Nam tử đối diện vốn bị khí thế của Diệp Thiếu Dương chấn nhiếp, lòng sinh ý lui, trước mắt thấy Diệp Thiếu Dương bị ba vị đồng lõa cản, đột nhiên bùng lổ, ném gai xương, ở dưới pháp lực khống chế hướng tới mặt Diệp Thiếu Dương đâm tới.

Diệp Thiếu Dương một tay ngăn cản ba người vây công, tay kia chậm rãi nâng lên, hai ngón tay trỏ và giữa kẹp lấy mũi nhọn gai xương, dùng sức vặn, gai xương vỡ tan, lực cắn trả cường đại đem nam tử chấn ngã xuống đất.

Nam tử ngây ra, đứng dậy nhìn Diệp Thiếu Dương, nghiến răng một cái, lại lần nữa lao tới, trong tay cầm một cây sắt, dưới chân lại đảo bước, hướng về cổng tò vò lao đi.

Hắn là người thông minh, vừa rồi thử một lần đó, liền biết mình hoàn toàn không phải đối thủ, trong lòng bắt đầu sinh ý niệm chạy trốn, ra tay, rẽ, đào tẩu, một loạt hành động này nhìn qua cực kỳ nối liền, lấy giả loạn thật. Trong lòng nam tử cũng có chút đắc ý, chính là dựa vào thủ đoạn này, hắn mới vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, một lần này giở lại trò cũ, vốn cũng tràn đầy lòng tin, nhưng một lần này hắn đã tính sai.

Diệp Thiếu Dương vung tay, một khối đại ấn rơi ở phía sau cửa, một đạo thanh quang bay lên trời, hóa thân một con thú lớn mắt tròn mồm rộng, giương nanh múa vuốt đứng ở phía sau cửa. Nam tử đột nhiên đứng lại, kinh ngạc nhìn qua. “Tì Hưu linh thú…”

Tì Hưu thân hạ quá, thi tẩu hồn phách lưu.

Đây là một câu ngạn ngữ của giới pháp thuật, Tì Hưu chủ trong phương, trung phương là thủ, có thần hiệu trấn hồn. Thân thể là túi da nhân gian, có thể từ trong cửa bị Tì Hưu trấn áp đi ra ngoài, nhưng hồn phách lại sẽ bị lưu lại, nói cách khác, người một khi đi ra ngoài, sẽ biến thành cái xác không hồn.

Hai đầu gối nam tử run lên, do dự một phen, đột nhiên hướng Tạ Vũ Tình nằm ở trên mặt đất lao tới, một tay chụp vào thiên linh cái của cô. Hắn muốn bắt quỷ hồn Tạ Vũ Tình, làm con tin. Diệp Thiếu Dương sớm có phán đoán, rút ra Câu Hồn Tác, hướng nam tử quét ngang qua, ngăn ở trước mặt hắn, cũng không thèm nhìn ba pháp sư kia bên trái, tay trái liên tục thay đổi pháp quyết, cương khí phun ra, đem bộ xương do sương khói hình thành chấn vỡ, ba pháp sư bị lực cắn trả đẩy ngã, ngã ở trên mặt đất.

Diệp Thiếu Dương cầm Câu Hồn Tác, chuyên tâm đánh nhau với nam tử.

Thực lực nam tử này, so với ba pháp sư kia cộng lại còn lợi hại hơn, nhưng chống lại Diệp Thiếu Dương sau khi bạo tẩu, cũng chỉ là kiên trì vài hiệp, bị bức lui đến góc tường, đột nhiên la lớn: “Diệp thiên sư, ta là người của pháp thuật công hội!”

Nói xong từ trong túi lấy ra một thẻ bài kim loại long lanh, nửa quỳ ở trên mặt đất, một bàn tay bọ rách ở trên mặt đất, dùng máu ở trên mặt đất viết xuống một cái như là chữ lại như là ký hiệu, nhìn qua như là một chữ triện “Sơn”, nhưng lại rõ ràng khác biệt, trên đường nét phát ra một mảng u quang màu xanh biếc.

“Diệp thiên sư, cho dù ngươi không biết lai lịch của ta, chung quy từng thấy cái ‘Sơn Hải Ấn’ này chứ.” Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc. Sơn Hải Ấn…

“Gặp Sơn Hải Ấn, như gặp chưởng giáo bổn môn. Đây là tổ huấn của giới pháp thuật, tuy ngàn năm không thấy nhân gian, nhưng chẳng lẽ Diệp thiên sư không tuân thủ?”

Gặp Sơn Hải Ấn, như gặp chưởng giáo bổn môn… Cái này quả thật là tổ huấn các môn phái lưu truyền tới nay, tuy hầu như không có ai biết hàm nghĩa sau lưng lời này, Diệp Thiếu Dương cũng không biết, nhưng trong điển tịch quả thực có ký hiệu Sơn Hải Ấn, cùng nam tử trước mắt viết giống nhau như đúc.

Trách không được hắn có tu vi thiên sư.

Nam tử thấy Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Ta tên Sở Vân, ta đến nhân gian là có nhiệm vụ khác, không tiện nói rõ, hôm nay cũng là chuyện xảy ra bất đắc dĩ, tiết lộ thân phận, Diệp thiên sư không thể giết ta, làm hỏng đại sự của pháp thuật công hội.”

Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Nhiệm vụ của ngươi, là tới giết ta?”

Sở Vân lắc đầu nói: “Cái này chỉ là cái nhạc đệm… Nói hẳn lên cũng là hiểu lầm, Diệp thiên sư nếu là muốn nghe, sau đó ta có thể đối với ngươi nói rõ.” Nói xong đối với Diệp Thiếu Dương đi quá khứ, trên mặt lộ ra một chút mỉm cười.

Diệp Thiếu Dương ngón tay khẽ động, Câu Hồn Tác quét ra, cuốn lấy một chân của Sở Vân, đem hắn kéo ngã xuống đất, đi lên một chân đạp lên mặt gã.

Bên ngoài, ba pháp sư nhìn thấy một màn này, kinh hãi tới cực điểm, bò dậy muốn đi, đột nhiên một luồng yêu phong ập tới, hóa thân ra một bóng người xinh đẹp, che ở trước mặt bọn họ.

“Lão đại, anh ở trong?” Là tiếng của Chanh Tử.

Lúc trước giằng co, Diệp Thiếu Dương vụng trộm kích hoạt hồn ấn của Chanh Tử, không ngờ cô đến muộn như vậy. Diệp Thiếu Dương chưa quay đầu.

Chanh Tử xuyên qua cửa sổ, thấy được Diệp Thiếu Dương, thở phì phò nói: “Em tới được một lúc rồi, ở bên ngoài gặp được phục kích, xử lý xong mấy pháp sư, có một kẻ rất lợi hại… Hiện tại đều bị em bắt rồi.”

Sau đó quay đầu nhìn ba pháp sư trước mặt, hỏi Diệp Thiếu Dương:

“Ba kẻ này làm sao bây giờ?”

“Giết.” Diệp Thiếu Dương đầu cũng không quay lại.

“Giết?” Trong lòng Chanh Tử hơi kinh ngạc, cho dù đối phương là pháp sư tà tu, tự tiện khai sát giới cũng không ổn, hơn nữa đây không phải tác phong nhất quán của Diệp Thiếu Dương.

“Giết!!” Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng.

Chanh Tử hít sâu một hơi, không hỏi nhiều nữa, hướng ba pháp sư kia xông qua. Luôn luôn được sủng ái, cô còn chưa từng bị Diệp Thiếu Dương dùng loại giọng điệu này quát, trong lòng có chút ủy khuất, nhưng Diệp Thiếu Dương đã hạ tử lệnh, đừng nói ba người trước mặt là pháp sư tà tu, cho dù là ba người tốt, cô cũng sẽ không do dự một chút nào, lập tức sắc mặt trầm xuống, hướng ba người triển khai tiến công.

Diệp Thiếu Dương một chân đạp mặt Sở Vân, dùng sức nghiền ở trên mặt đất. “Diệp thiên sư…” Sở Vân cực kỳ gian nan nói, “Giết ta, ngươi gây họa lớn bằng trời, pháp thuật công hội tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”