Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1822: Tiểu Tuệ Giá Đáo (1)



Diệp Thiếu Dương không nói. Đây là phán đoán duy nhất phù hợp chân tướng nhất

“Người này, anh nhất định từng gặp!” Diệp Thiếu Dương cực kỳ xác định nói, “Hắn cho anh cảm giác là quen thuộc như vậy, tuyệt đối từng gặp ở nơi nào, đáng tiếc anh hoàn toàn không nhớ ra được.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Anh đối với dung mạo của hắn hoàn toàn không có ký ức?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Anh bây giờ nghĩ tới, hắn vô cùng có khả năng dùng thuật dịch dung, bởi vì lúc ấy hắn trúng anh một đòn, biểu cảm trên mặt rất cứng ngắc, hơn nữa sắc mặt không thay đổi một chút nào, cái này không phù hợp lẽ thường.”

Nhuế Lãnh Ngọc trầm ngâm một phen nói: “Nếu thật là dịch dung mà nói, vậy nói rõ hắn nhất định là người mà anh quen biết, bằng không không cần thiết làm như vậy. Anh cẩn thận nhớ lại một chút, lúc trước anh có quen biết pháp sư thiên phú cực cao hay không, có lẽ ẩn từ nhiều năm, có pháp lực như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này hầu như là không có khả năng, nói lời không sợ làm màu, giới pháp thuật nhân gian, thiên phú cao hơn anh thật sự là không có ai nữa, tám phần chỉ một mình Đạo Phong, ồ đúng rồi, Huyền Không quan Tô Mạt kia, thiên phú cũng không tệ, thực lực cũng không chênh lệch lắm với anh.”

Nhưng Tô Mạt là muội tử, dáng người lại không tệ, cho dù dung mạo có thể làm giả, hình thể và dáng người cũng không thể làm giả, cho nên trực tiếp bỏ qua.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe hắn nhắc tới tên Tô Mạt”, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Có thể là sư huynh Tô Mạt kia, Lý Hạo Nhiên hay không?”

“Tuyệt đối sẽ không.” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ ngợi, “Lý Hạo Nhiên anh chưa từng gặp, không cần dịch dung, hơn nữa hắn nếu tìm tới anh, khẳng định trực tiếp hạ tử thủ, anh cảm giác hôm nay gặp được kẻ này, tựa như chính là hướng tới so đấu.”

“Hẳn là vì thử thực lực của anh.” Nhuế Lãnh Ngọc đoán, “Về phần mục đích, thật đúng là khó mà nói.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Anh có một phán đoán, có lẽ, kẻ này căn bản không phải pháp sư nhân gian.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày, “Ý tứ của anh?”

“Pháp thuật công hội, anh có chút hoài nghi, kẻ này là pháp thuật công hội phái tới tìm anh, bởi vì anh có thể xác định, nhân gian không có khả năng có cường giả như vậy.”

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức từ trên giường ngồi dậy, khẩn trương nói: “Pháp thuật công hội sẽ không nhanh như vậy đã tới rồi chứ?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái đó anh không biết, anh cảm giác trừ bọn1họ, không có ai khác.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một phen, nói: “Cái này ngược lại có khả năng nha, dù sao bọn họ có động cơ này, hơn nữa có thể là đoán không ra thực lực của anh, cho nên đến thử một phen… Nhưng đã là pháp thuật công hội, sao có thể quen biết anh chứ, lại vì sao phải dịch dung?”

Vấn đề này Diệp Thiếu Dương không trả lời được, hai người thảo luận một lúc nữa, đều cảm thấy khả năng pháp thuật công hội là lớn nhất, tiếp theo là người của Huyền Không quan, ngoài ra, thật sự không nghĩ được còn có người của thế lực nào, có được thực lực đáng sợ như vậy.

“Thiếu Dương, nếu thật là pháp thuật công hội, lần này thăm dò rõ thực lực của anh rồi, một bước tiếp theo có thể sẽ đến đối phó anh. Anh phải cẩn thận một chút.”

Câu này ngược lại khơi dậy sự hào hùng của Diệp Thiếu Dương, cười lạnh một tiếng5nói: “Bọn họ nếu thực đến đối đầu với anh, anh cũng không sợ, binh đến tướng chặn, anh có bao giờ sợ ai.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Nhưng pháp thuật công hội là một thế lực, anh là một mình, nếu bọn họ dốc hết toàn lực đến đối phó anh, anh ứng phó như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, “Ai nói anh là một mình, người tróc quỷ liên minh cũng không thiếu.”

“Đúng rồi, em trái lại chưa nghĩ tới một điểm này, ít nhất còn có Đạo Phong.” Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Em cảm thấy anh có thể nói cho hắn một tiếng, để ngừa vạn nhất.”

“Anh không thể chuyện gì cũng dựa vào Đạo Phong, trừ phi thật sự đánh không lại, đến lúc đó nói sau, nếu bọn họ thật sự muốn đối phó anh, anh còn thật hy vọng bọn họ đến sớm một chút, anh cũng muốn để bọn họ kiến thức một phen thực lực pháp sư nhân gian.”

Diệp Thiếu Dương lúc này nhớ tới Đạo Uyên3chân nhân, Đạo Uyên chân nhân tính tình tuy không tốt, nhưng rất giàu định lực, hơn nữa tu luyện không biết bao nhiêu năm, không phải dễ dàng bị người ta chọc giận như vậy, lúc ấy hắn đột nhiên từ bỏ lập trường, đi đấu pháp với Nam Cung Ảnh, cùng người ta từ nhân gian đánh tới Quỷ Vực, thật ra tranh chính là một hơi, vì pháp sư nhân gian.

Vừa nghĩ như vậy, Diệp Thiếu Dương càng thêm có chút chờ mong giao phong với pháp thuật công hội, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tình huống đối phương không phân rõ phải trái với mình, đối đầu tới cùng.

Nhuế Lãnh Ngọc đưa tay ôm lấy bả vai Diệp Thiếu Dương, lặng lẽ nói: “Thiếu Dương, em biết anh cái gì cũng không sợ, bằng không anh cũng không phải Thiếu Dương em thích, nhưng… Anh nhất định phải cẩn thận, cho dù là vì em. Sư huynh em đã không còn nữa, ở trên đời này, trừ sư phụ, anh chính3là người thân nhất của em…”

Nói một phen trái tim Diệp Thiếu Dương cũng nhũn ra, đưa tay xoa xoa mặt của cô, nói: “Yên tâm đi, anh còn chưa lấy vợ đâu, tuyệt không chết.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhớ tới sư huynh, lại rơi nước mắt, Diệp Thiếu Dương ôm cô mãi đến khi trời sáng, sau đó cùng nhau ngủ.

Tỉnh lại đã là giữa trưa. Diệp Thiếu Dương tỉnh trước, đem Nhuế Lãnh Ngọc đánh thức, Nhuế Lãnh Ngọc sau khi tỉnh lại, đưa tay sờ soạng quần áo mình một phen, Diệp Thiếu Dương hiểu ý cười nói: “Yên tâm đi, anh cũng nhịn đến bây giờ rồi, bây giờ đã nhìn thấy ánh rạng đông, như thế nào cũng phải đem lần đầu tiên giữ lại đến đêm tân hôn.”

Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Anh không phải nói Tiểu Tuệ buổi sáng đến sao, bây giờ mấy giờ rồi?”

Thế mà lại quên cái này! Diệp Thiếu Dương vội vàng cầm5lấy di động, nhìn qua có mấy cuộc gọi lỡ, còn có tin nhắn, đều là số của Đàm Tiểu Tuệ, ra sức tự trách mình sơ ý, mình tối hôm qua thời điểm đi theo Hồ Vượng lên núi, đem di động chuyển thành tắt âm, sau đó quên chỉnh lại…

Vội vàng gọi tới, sau khi tiếp, truyền đến thanh âm của Đàm Tiểu Tuệ, Diệp Thiếu Dương liên tục xin lỗi, Đàm Tiểu Tuệ trái lại chưa tức giận, thậm chí an ủi ngược lại hắn, khiến Diệp Thiếu Dương càng thêm cảm thấy băn khoăn. Sau khi hỏi rõ cô còn ở sân bay chờ, lập tức thu thập một phen, mang theo Nhuế Lãnh Ngọc đi ra khỏi cửa, vừa đi ra ngoài, cửa phòng cách vách cũng mở ra, Diêu Mộng Khiết thò đầu, nhìn thấy hai người bọn họ cùng một chỗ, còn bộ dáng buồn ngủ tóc rối tung, hiểu ý cười, nói: “Hai người mới rời giường à.”

Diệp Thiếu Dương biết cô khẳng định hiểu lầm, nhưng cũng không4sao cả, dù sao quan hệ của Nhuế Lãnh Ngọc và mình cô ấy cũng biết, nói đơn giản chuyện muốn đi sân bay, Diêu Mộng Khiết tỏ vẻ cũng muốn đi xem, Nhuế Lãnh Ngọc không phản đối, vì thế ba người cùng nhau đi xuống, Nhuế Lãnh Ngọc lái xe chở hai người hướng sân bay chạy tới.

Trên đường, Nhuế Lãnh Ngọc hỏi Diêu Mộng Khiết chuyện tìm Diệp Thiếu Dương làm bảo tiêu, “Diêu tiểu thư, tôi quả thật không phản đối Thiếu Dương bỏ sức vì cô, càng không cần nói cô là Chu tiểu thư giới thiệu, những cái gọi là bí mật không thể nói đó của cô, tôi cũng không bắt buộc, tôi chỉ hỏi một câu, vì sao phải lấy một tháng làm hạn định? Khoảng một tháng, chẳng lẽ người khác sẽ không đuổi giết cô nữa?”