“Cô nương này, có ý tứ đối với ngươi?” Lâm Tam Sinh nói.
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Ngươi biết rõ còn cố hỏi. Cô ấy nào phải coi trọng ta, đơn giản là muốn dụ hoặc ta, từ đó thu mua ta mà thôi.”
Lâm Tam Sinh nói: “Đáng giá trả giá thân thể sao?”
“Không nhất định phải trả giá thân thể đi, nhỡ đâu làm ta mê mẩn thì sao.” Diệp Thiếu Dương cười cười nói, “Thật ra cô ấy rất mê người, hỗn huyết mỹ nữ nha, còn là công chúa đời cuối, nếu có thể chinh phục cô ấy, thật ra vẫn là rất có cảm giác thành tựu, đáng tiếc…”
Lâm Tam Sinh nói: “Đáng tiếc tính mục đích của cô ta quá mạnh, làm cũng quá rõ ràng.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
“Đúng rồi, ngươi không phải đi gặp sư phụ ngươi sao, sao lại đi ra?” Lâm Tam Sinh trầm mặc một chớp mắt nói: “Ngươi còn nhớ rõ sư phụ ta từng nói với người một sự kiện không, bảo người đi Thanh Minh giới cứu một người.”
“Yến Xích Hà?”
“Không sai, sư phụ ta nói, hiện tại người đã tới thời điểm đi đem hắn cứu ra.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nếu ta nhớ không lầm, hồn phách Yến Xích Hà này là ở Lan Nhược tự gì đó phải không, đã chết, hồn phách giấu ở trong một món pháp khí… Ta cần đi Lan Nhược tự tìm được pháp khí này, sau đó đem hắn giải cứu ra?”
“Không sai, thậm chí không cần giải cứu, chỉ cần người dùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu món pháp khí đó, sư phụ ta tự nhiên có biện pháp cứu hắn.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Lan Nhược tự ở nơi nào?”
“Không biết, người tự mình đi tìm, có thể đi hỏi Tiểu Cửu, hẳn là rất dễ dàng tìm được.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Có chỗ tốt gì?”
“Pháp khí phong ấn Yến Xích Hà, tặng cho ngươi.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ngươi biết ta không thiếu pháp khí”
“Khác chứ, người biết là pháp khí gì không?”
Diệp Thiếu Dương tò mò nghe.
“Đông Hoàng Chung.” Lâm Tam Sinh phun ra ba chữ này.
Diệp Thiếu Dương đáy lòng chấn động, ánh mắt dại ra nhìn hắn. “Đông Hoàng Chung… Trên đời thực có thứ này?”
“Có chứ, dù sao sư phụ ta nói là Đông Hoàng Chung, hắn là không sai.”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Đông Hoàng Chung đó đại ca, Đông Hoàng Thái Nhất, trên đời thực có Đông Hoàng Thái Nhất?”
“Ta nào biết có hay không, dù sao Đông Hoàng Chung là có, cứu ra Yến Xích Hà, Đông Hoàng Chung chính là của ngươi.” Lâm Tam Sinh vỗ vai hắn cười cười, “Những thứ đáng giá nữa, thật ra cũng chỉ là cái tâm ý mà thôi. Dù sao ta tìm người hỗ trợ người khẳng định sẽ giúp.”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn, bất đắc dĩ nói: “Nói như thế nào ta cũng đã đáp ứng sự phụ ngươi, đi đi, dù sao ta muốn tìm Tiểu Cửu thăm dò tình huống Lê son lão mẫu, không bằng liên quan cùng nhau hỏi thăm Lan Nhược tu.”
“Ngươi kết luận, Lê son lão mẫu chính là Thanh Ngưu chuyển thế?” Lúc trước, trước khi tiến vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương từng đem chuyện này nói cho hắn.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Ta không đoán chắc, hơn nữa hoài nghi nghiêm trọng không phải, nhưng bây giờ trừ đi từng cái không hợp, còn lại giống như đều rất phù hợp. Mặc kệ nói như thế nào, dù sao cũng phải điều tra một lần.”
“Ngươi tự đi tìm Lê son lão mẫu?
“Ta không đi, ta có chút sợ.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, nhớ tới mình một lần đó nhìn thấy Lê sơn lão mẫu, bộ dạng đó nhìn qua rất không dễ dàng tiếp cận, hơn nữa bà ta với bọn Tô Mạt hình như có chút quan hệ, đối với mình khẳng định không có hảo cảm gì. Điểm ấy Diệp Thiếu Dương vẫn rõ, nếu không phải Đạo Phong yêu cầu, mình vĩnh viễn cũng không muốn giao tiếp với lão thái bà thần bí trong truyền thuyết này.
Lâm Tam Sinh nói: “Người tìm Tiểu Cửu cùng đi, lấy địa vị Tiểu Cửu trấn, Lê son lão mẫu đoán chắc sẽ không làm gì ngươi cả, ít nhất có thể an toàn trở về.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, lúc này quả thật không phải thời điểm sinh anh hùng, bằng không có thể thật sự không về được, vì thế gật gật đầu.
Sau khi tán gẫu xong, Lâm Tam Sinh ra ngoài đi dạo, Diệp Thiếu Dương nằm xuống nghỉ ngơi, nghĩ chuyện có liên quan Thanh Ngưu cùng hành động ngày mai, như thế nào cũng không ngủ được, về sau miễn cưỡng bản thân không nghĩ nữa, tư duy lại không tự chủ được nhảy đến trên đoạn đối thoại trước đó cùng với Đạo Phong.
Trái tim đột nhiên co thắt lại, nếu… Tương lai thật sự có một ngày, Đạo Phong và Nhuế Lãnh Ngọc muốn đánh người chết ta sống, mình nên làm gì bây giờ?
Đây là một vấn đề khó giải, Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, quyết định vô luận thế nào, mình nhất định phải ngăn cản loại tình huống này xảy ra.
Ngủ một giấc thẳng tới lúc sắp giữa trưa, Diệp Thiếu Dương ở trong phòng buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt xong, ra ngoài tới phòng khách dưới lầu, nhìn thấy Diệu Mộng Khiết ngồi một mình ở trước bàn ăn, giống như đang đợi cơm, nhìn thấy hắn lập tức vẫy tay, bảo hắn đi qua cùng nhau ăn cơm.
Diệp Thiếu Dương cũng quả thật đã đói, vì thế ngồi xuống chờ. Diêu Mộng Khiết bảo Kim tiên sinh đi phân phó nói cho đầu bếp, làm thêm một phần cơm trưa.
“Nơi này còn có đầu bếp?” Diệp Thiếu Dương rất giật mình.
“Đúng vậy, luôn ăn đồ ăn Trung Quốc, tôi sẽ ngấy, cho nên dẫn theo đầu bếp tới đây.”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy một cái, nói: “Thạch Thành hình như cũng có quán cơm Tây đi, đồ ăn Pháp quốc các thứ hẳn là cũng có.”
Diêu Mộng Khiết nói: “Không, dựa theo thói quen gia tộc chúng tôi, là không đi khách sạn ăn đồ ăn Pháp quốc, hoặc ở nhà, hoặc chính là đi nhà người khác làm khách, bên ngoài bán những thứ đó, khó có thể nuốt.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong trả lời như vậy, cũng không có gì để nói nữa, thế này đã không phải chuyện có tiền bốc đồng.
“Người khác thì sao?”
“Bọn họ ăn ở trong một phòng khác, bọn họ là sẽ không dùng cơm ở trên một cái bàn với tôi.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Tôi thật vinh hạnh.”
Diêu Mộng Khiết cười, tự mình rót rượu nho cho hắn.
Đợi một lúc, một đầu bếp nước ngoài mập mạp đi ra, bưng hai phần sườn bò, Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã trọn tròn mắt, phân lượng này, quả thực. Hơn nữa bên trên đầm đìa máu, nhìn là biết chưa chín.
“Ồ, Thiếu Dương ca xin lỗi, tôi đã quên hỏi anh muốn ăn chín mấy thành. Nhưng loại sườn bò này là chín một nửa dễ ăn nhất, anh muốn nếm thử hay là tiếp tục đun nóng?”
Diệp Thiếu Dương thực không muốn từ chối ý tốt của cô, nhưng mình là thật sự ăn không quen đồ sống, đành phải bảo đầu bếp đi đun nóng đến chín hoàn toàn.
Diêu Mộng Khiết có chút bất đắc dĩ, cũng chỉ đánh bảo đầu bếp làm theo.
Cơm nước xong, Diêu Mộng Khiết hỏi Diệp Thiếu Dương buổi chiều có việc gì, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới từng đáp ứng Từ Văn Trường, cần đi giúp đệ tử kia của hắn một phen, chuyện này mặc dù có chút nhàm chán, hơn nữa mất thân phận, nhưng không thể chậm trễ.
“Tôi đi ra ngoài làm một chuyện, nếu thuận lợi mà nói, nhắm chùng nhiều nhất một giờ là về.”
Diêu Mộng Khiết đáp ứng, cũng không hỏi cụ thể chuyện gì, bảo Kim tiên sinh lái xe đưa hắn đi, Diệp Thiếu Dương cảm ơn từ chối ý tốt, sau khi ra ngoài, gọi điện thoại cho lão Quách trước, sau khi xác định hắn ở trong cửa hàng, gọi xe qua, nói với hắn chuyện Từ Văn Trường dặn dò, sở dĩ tìm lão Quách, là vì đệ tử kia là lão Quách tìm, tự nhiên biết làm sao để tìm được cô ấy, nghe Diệp Thiếu Dương đem sự tình nói xong, nhất thời hưng phấn đánh một quyển vào trên bàn tay mình.
“Chuyện tốt chuyện tốt!”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, “Giáo huấn lưu manh, chuyện như vậy thật mất mặt, huynh còn cảm thấy là chuyện tốt?”