Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 218: Phong yêu (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sấm sét nổ vang, sóng lớn ngập trời, hai con xà tinh không ngừng gào thét, không ngừng đập cánh, cũng không ngừng rơi xuống.

"Ôi đệt mợ, Titanic ngoài đời thực a...". Tiểu Mã sợ mức đến quỳ rạp xuống đất, không dám cử động.

Diệp Thiếu Dương cũng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào hoành tráng như thế, chỉ mờ mịt đứng chôn chân tại chỗ, chăm chú nắm chặt Phong yêu phù, trốn sau một tảng đá lớn, không ngừng hít sâu, điều chỉnh tâm tình, tự khuyên nhủ mình phải tĩnh tâm một chút.

Cách đó không xa, sấm sét càng ngày càng lớn dần và không ngừng đánh vào hai con yêu xà. Hai con yêu xà ban đầu vẫn còn có thể ngẩng đầu chống cự, càng về sau càng đuối sức hẳn, chỉ có thể lượn lờ trong mặt nước, chật vật né tránh công kích của sấm sét.

Nước sông tự động tách ra, có thể nhìn thấy rõ chân thân của hai con yêu xà: Một con trắng toát, một con xanh biếc, thân mình ba người ôm không hết, da thịt trên người bị sét đánh bong tróc, máu huyết nhễ nhại, miệng không ngừng kêu rên khiến kẻ khác không đành lòng nhìn.

"Hình như bọn chúng không chịu nổi nữa rồi…". Đàm Tiểu Tuệ lo lắng nói: "Không còn chút ý chí chiến đấu..."

Diệp Thiếu Dương cũng hiểu một điểm rất quan trọng: Nếu như hai con yêu xà này độ kiếp thất bại, miễn cưỡng sống sót, lúc đó bọn chúng sẽ mất hết tu vi, tu vi ngàn năm sẽ bị hủy hoại chỉ trong phút chốc.

"Tiểu Diệp tử, xuất thủ đi, sao cậu còn chưa ra tay?". Tiểu Mã thấy hai con yêu xà càng ngày càng chật vật, không nhịn được nhắc nhở Diệp Thiếu Dương.

"Chưa tới lúc...". Diệp Thiếu Dương cũng rất khẩn trương, mặc dù hắn không quen biết gì hai con yêu xà này thế nhưng bọn chúng cũng đã tu luyện nghìn năm, lại chưa từng hại người bao giờ, hôm nay trải qua độ kiếp tạo hóa khó khăn như thế, hắn cũng không đành lòng nhìn thấy bọn chúng thất bại, có điều hiện giờ hắn không thể giúp được gì cho bọn chúng, chuyện lịch kiếp này chỉ có dựa vào chính bản thân bọn chúng mà thôi.

Hai con yêu xà giãy giụa càng lúc càng yếu dần, lặn xuống nước, trốn sự truy kích của sấm sét, thế nhưng sấm sét vẫn không buông tha cho bọn chúng, trực tiếp phóng xuống chẻ đôi mặt nước, nhắm chính xác vào thân thể bọn chúng. Mấy phút sau, hai con yêu xà dường như hấp hối, động tác chậm dần, chậm dần...

"Thôi xong..." Tiểu Mã thất vọng thì thào nói.

Diệp Thiếu Dương thở dài, không đành lòng nhìn bọn chúng gặp kết cục bi thảm, đứng lên, xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến hai tiếng gào thét rung trời lở đất, Diệp Thiếu Dương lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một cột nước phóng lên cao kẹp hai con yêu xà ở chính giữa, một luồng sấm sét đánh thẳng xuống chính giữa cột nước khiến cột nước lập tức vỡ từng mảng tán loạn, thế nhưng hai con yêu xà vẫn cứng rắn chống chọi không muốn cột nước rơi xuống.

Tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng đất trời, trên không trung không ngừng có thêm nhiều luồng sét nữa đánh thẳng xuống cột nước, hai con yêu xà vẫn kiên trì không rời khỏi cột nước, đưa thân thể của mình ra chống chọi với sấm sét cửu thiên, không tiếc da thịt toàn thân mình bong tróc chảy máu.

Bọn chúng dường như đang cố chấp với một tín niệm nào đó trong lòng, vì vậy đã gắng sức tập hợp yêu lực toàn thân, đối đầu với thiên uy của trời đất…

Năm giây, mười giây, một phút trôi qua...

Đúng lúc hai con yêu xà cảm thấy không chống đỡ được nữa thì một lá tử sắc phù từ đâu bay vụt lên không trung, đồng thời ở cách đó không xa vang lên một giọng nói tuy không lớn nhưng mạnh mẽ như đang xuyên thấu trời đất: "Thiên địa đại pháp, vạn vật hữu linh; long đằng vu dã, phong lôi thụ mệnh; càn khôn vô cực, hàng định thiên nhất; đại thiên phong yêu, đến sinh xá lệnh, Thái Ất thiên tôn, cấp cấp như luật lệnh!"

Lá tử sắc phù lập tức phát ra quang mang chói mắt rồi bay thẳng vào trong luồng sấm sét, nhất thời hình thành một chùm sáng ngăn cản uy lực của sấm sét. Tuy rằng chỉ ngăn được trong nháy mắt nhưng vẫn khiến cho hai con yêu xà có thời gian để thở, phục hồi lại được một chút yêu lực, sau đó mạnh mẽ đâm vào luồng sấm sét, xông thẳng lên trời.

Sấm sét nhanh chóng biến mất, mặt sông lập tức trở nên tĩnh lặng, cơ hồ mực nước đã giảm xuống vài mét, qua một phút sau, một trận gió xoáy thổi qua, từ phía bờ sông xuất hiện hai bóng người một nam một nữ, một người mặc áo xanh, một người mặc áo trắng, cả hai đều vận trang phục cổ trang, hình hài giống nhau như đúc, dáng vẻ trông giống như thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi. Hai người họ nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ vui sướng.

"Ca ca, thành công rồi!". Thiếu nữ mặc áo trắng kích động nói.

Thiếu niên mặc áo xanh lẳng lặng gật đầu, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự kích động, thế nhưng ánh mắt của cậu không có sự hoạt bát như thiếu nữ mà là biểu hiện một thần thái cao ngạo lạnh lùng, cậu giang rộng hai cánh tay như muốn ôm trọn trời xanh, hít một hơi thật sâu, nói: "Một ngàn năm, cuối cùng chúng ta cũng đã thành người..."

Thiếu nữ lập tức nhìn qua bờ sông, nói rằng: "Tại thời điểm then chốt nhất, có người đã giúp chúng ta...."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, phi thân lên, đáp xuống ven bờ, nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng ai.

"Đi rồi sao? Tại sao chứ, ngài ấy giúp chúng ta, chẳng lẽ không để cho chúng ta nhận chủ?". Thiếu nữ buồn bực nói.

"Có thể chỉ đơn thuần muốn giúp chúng ta mà thôi!". Thiếu niên trầm ngâm, đột nhiên cúi đầu nhìn thấy một vật gì đó, đi tới, nhặt từ dưới đất lên một cái túi nhỏ, mở ra, bên trong toàn là tiền Ngũ Đế.

"Tiền Ngũ đế? Đạo sĩ sao?”. Thiếu niên lẩm bẩm, bởi vì trong quá trình tu luyện bọn họ cũng đã từng đi du lịch qua một vài chỗ cho nên đối với những chuyện trong giới pháp thuật, bọn họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Thiếu niên lập tức quay đầu nói với thiếu nữ: "Tuy ngài ấy không muốn gặp chúng ta nhưng chúng ta nhất định phải báo đáp đại ân này, chúng ta sẽ đi tìm ngài ấy."

Thiếu nữ lập tức nhíu mày, nói rằng: "Đi đâu tìm?"

Thiếu niên suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể phong ấn yêu thì khẳng định chỉ có bài vị Thiên sư trở lên mà thôi, tất nhiên là đến từ Mao Sơn hoặc Long Hổ Sơn, mà nơi này gần với Long Hổ Sơn nhất, vì vậy chúng ta nên đến Long Hổ Sơn hỏi thăm trước một chút, nếu như không phải thì đến Mao Sơn."

Thiếu nữ liên tục gật đầu, hỏi: "Ca ca, sau đó thì sao?"

"Quan trọng nhất là phải biết đó là ai đã, sau đó nghe theo lệnh của ngài ấy. Chúng ta đi!"

Hai người sóng vai nhau đi vào rừng.

Mà lúc đó, ba người Diệp Thiếu Dương cũng đang trên đường xuống núi…

Đàm Tiểu Tuệ liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Thiếu Dương ca, anh thật kỳ lạ, anh giúp yêu, chỉ cần cho bọn chúng một giọt máu là có thể làm chủ nhân của bọn chúng, đó là chuyện tốt, vì sao anh lại bỏ đi?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Không cần đâu, chúng ta gặp được bọn chúng là do cơ duyên, ra tay giúp bọn chúng vượt qua thiên kiếp cũng kiếm được một chút công đức rồi, còn thu chúng làm yêu phó nữa thì... hơi quá!". Diệp Thiếu Dương xoắn một cọng tóc, giả vờ nói rằng: "Hơn nữa anh thích tự mình làm mọi chuyện, không thích nhờ người khác hỗ trợ."

Vừa dứt lời, Tiểu Mã đã quăng cái balo đến trước mặt hắn, nói: "Không thích nhờ người khác hỗ trợ có đúng không, hay, vậy tự cầm balo đi, đừng có làm phiền tôi!".

"Ặc...". Diệp Thiếu Dương lập tức mỉm cười, nói với Tiểu Mã: "Cậu là người một nhà với tôi mà, đâu có tính là người khác, để cậu hỗ trợ cũng không tính là người khác hỗ trợ."

Tiểu Mã hừ một tiếng.

"À phải rồi, sao tôi thấy hai con rắn trắng xanh lúc nãy quen quá vậy!?...". Tiểu Mã gãi đầu nói: "Có phải chúng ta đã xuyên không đến cổ đại cứu Bạch nương tử và tiểu Thanh rồi không? Ai nha tiểu Diệp tử, cậu nói xem hai con rắn lúc nãy là nam hay là nữ, có khi nào chúng nó lấy thân báo đáp chúng ta không? Mà nếu là một đôi tỷ muội thì... hắc hắc, cậu… chia cho tôi bớt một em nhé?"

Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc cậu ta: “Bớt nói nhảm, cậu tưởng cậu là Hứa Tiên hả?"