Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2345: Vương Giả Trở Về (2)



Người này nhìn qua ngoài hai mươi, bộ dáng thanh tú, nhưng vẻ mặt hơi đểu, nhìn qua là biết không có ý tốt. Trên người mặc một bộ áo dài loại của quá khứ, giống như trang phục dân quốc, mơ hồ có linh khí lộ ra ngoài, biểu lộ thân phận pháp sư.

“Ngươi là người nào, cùng hội với bọn họ?”

Thấy đối phương dám một mình chặn đường, trong lòng Ngô Duyệt Nhiên hồ nghi, cũng không dám tùy tiện hành động, ánh mắt hướng phụ cận hắn quét tới, xác định có mai phục hay không.

“Ngươi cũng là loại trâu bò, tới tận của phát lời thì thôi, còn bắt đi yêu phó nhà ta, ngươi thật sự bắt nạt Liên Minh Tróc Quỷ ta không có người phải không?”

“Ngươi cũng là người của Liên Minh Tróc Quỷ?” Ngô Duyệt Nhiên bắt đầu đánh giá cao thấp.

Thành viên Liên Minh Tróc Quỷ, bọn họ đều chưa từng gặp, nhưng trong tình báo của pháp thuật công hội, trừ nhân loại bình thường trong thành viên, chỉ cần là pháp sư, bất cứ đặc điểm nào cũng ghi lại rõ ràng.

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ, hai người này là cường giả trong thành viên nhân loại, nhưng đều bị lạc ở trong hư không, hình như trong pháp sư, không có nhân vật nào mới đúng, vậy trước mắt là ai?

Mỹ Hoa và lão Quách cũng đang đuổi theo, nghe thấy thanh âm, cả người run lên, vội vàng đi vài bước, từ bên cạnh Ngô Duyệt Nhiên thấy bộ dáng kẻ nói chuyện, hai chân lão Quách mềm nhũn,

thiếu chút nữa ngã xuống đất, Mỹ Hoa cũng lập tức bịt kín miệng. “Lão đại!”

“Tiểu sư đệ!”

Hồi lâu sau, hai người cố gắng áp chế sự kích động trong lòng, cùng nhau hô lên.

Ngô Duyệt Nhiên cùng nam tử bên cạnh toàn thân run lên, lại nhìn người đối diện này, xác thực phù hợp đặc thù của Diệp Thiếu Dương trong tình báo.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi là Diệp Thiếu Dương?” Ngô Duyệt Nhiên lắp bắp nói.

Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn cô ta, trên mặt mang theo một cái mỉm cười rất làm màu.

Hai người không dám xác định, quay đầu nhìn lại, Mỹ Hoa và lão Quách đều rơi lệ đầy mặt, lúc này mới xác định người trước mắt này chính là Diệp Thiếu Dương.

Chủ nhân Liên Minh Tróc Quỷ, Mao Sơn chưởng giáo Diệp Thiếu Dương, vậy mà… Đã trở lại!!!

Đó là một tin tức đủ để chấn động toàn bộ giới pháp thuật thậm chí mấy đại dị giới.

Nhưng hai người bọn Ngô Duyệt Nhiên căn bản không kịp kích động, bọn họ càng thêm quan tâm là an toàn tính mạng của mình, Ngô Duyệt Nhiên nghiến răng một cái, nói: “Diệp Thiếu Dương, cho dù là ngươi, lại có thể thế nào, ta sớm đã muốn gặp người chút.”

Diệp Thiếu Dương hướng cô ta xua xua tay, ý tứ đến đây đi.

Ngô Duyệt Nhiên ngược lại lập tức ngày người, cô ta vốn tưởng Diệp Thiếu Dương ít nhất sẽ nói chút gì đó, sau đó mình lại nói tiếp, tìm kiếm cơ hội giải hòa, không ngờ Diệp Thiếu Dương cái gì cũng chưa nói, trực tiếp muốn động thủ với cô ta… Tuy cô ta chưa từng gặp Diệp Thiếu Dương, nhưng tên cùng các sự tích trước đó của hắn chung quy là từng nghe, cô ta biết, bản thân không phải đối thủ.

“Tiểu sư đệ, thật là đệ rồi!” Lão Quách lúc này cũng phục hồi tinh thần, môi run run.

“Để mọi người đợi lâu rồi, tôi cũng rất nhớ mọi người.” Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn kia của lão Quách, ở trong mắt Diệp Thiếu Dương lại thân thiết như vậy, về phần Mỹ Hoa, thật ra vừa tách ra không lâu, gặp lại cô, Diệp Thiếu Dương biết rõ không phải cùng một người, trong lòng không khỏi cũng có một loại cảm giác thoáng như cách một thế hệ.

“A, tiểu sư đệ, Đầu Bẹp bị bọn họ bắt đi rồi! Đệ mau đi cứu hắn trở về, hướng về phía đó.”

“Yên tâm đi, Bảo gia và Bạch Mi bọn họ đã đi.” Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ, còn có hai vợ chồng Phượng Hề, lão đạo sĩ kia pháp lực cho dù có mạnh nữa, Diệp Thiếu Dương cũng yên tâm.

“A, bọn họ cũng đã trở lại, vậy thì tốt, ha ha!” Lão Quách mặt mày hớn hở hẳn lên, có Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ, vậy tuyệt đối yên tâm. Ánh mắt lập tức xoay chuyển, dừng ở trên đầu Ngô Duyệt Nhiên, hừ một tiếng nói: “Tiểu cô nương, lúc trước người nói cái gì nhỉ, ừm, Liên Minh Tróc Quỷ cũng chỉ có vậy mà thôi.”

Ngô Duyệt Nhiên do dự mãi, nói: “Diệp Thiếu Dương, hai quân giao chiến, không giết sứ giả. Chúng ta chẳng qua là tới truyền tin tức mà thôi.”

“Ồ.”

Một tiếng “O” này của Diệp Thiếu Dương, làm trong lòng hai người Ngô Duyệt Nhiên mất tự tin.

Trong lòng lão Quách muốn cười, vốn đang quan tâm Diệp Thiếu Dương tất cả có phải bình thường hay không, thấy hắn còn có thể làm màu như vậy, liền biết bình thường rồi.

Ngô Duyệt Nhiên cắn môi, nói: “Nay là xã hội pháp chế hiện đại, ta không tin người dám giết chúng ta.”

“Ồ.”

Diệp Thiếu Dương lại ở một tiếng.

Trong lòng Ngô Duyệt Nhiên càng thêm mất tự tin, nói chuyện cũng có chút run lên. “Ngươi rốt cuộc muốn thể

nào?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Mỹ nữ, lúc trước người bắt nạt sư.huynh cùng môn nhân nhà ta, cũng không phải là như bây giờ nha, ta vẫn là thích người bộ dáng kia.”

Một câu, nhắc nhở Ngô Duyệt Nhiên nhớ lại các lời nói làm màu kia của mình trước đó… Hối hận sắp xanh cả ruột, nhưng lời đã nói cũng thu không về được, đang không biết làm sao bây giờ, nam tử bên cạnh hừ lạnh một tiếng nói: “Bắt nạt như thế, ta cũng nhịn không được, chúng ta cũng là đệ tử của Tinh Nguyệt Nô, thiên tài nhân gian, thật sự sợ người hay sao? Sư muội, chúng ta cùng tiến lên!”

Nói xong lấy ra đạo kiếm, lao đi. Ngô Duyệt Nhiên cũng chỉ đành kiên trì đuổi theo.

“Nhịn không được thì tốt, đến đến.” Diệp Thiếu Dương cũng không dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đem Câu Hồn Tác cải xuống, lúc trước ở dân quốc pháp khí này không dùng được, hiện tại trở lại thời đại của mình, Diệp Thiếu Dương rất muốn kiểm nghiệm một phen, lập tức thâm niệm chú ngữ Đấu Suất Bát Quái Tiên, trên Câu Hồn Tác lập tức quanh quẩn khí đen, nóng cháy như ngọn lửa.

Cảm giác quen thuộc cỡ nào. Khóe miệng Diệp Thiếu Dương lộ ra nụ cười mỉm, vung Câu Hồn Tác, hướng hai người bọn Ngô Duyệt Nhiên quét ngang qua.

Ba người giao chiến với nhau.

“Ta bám trụ hắn!” Nam từ dán xuống mấy tấm linh phù ở trên thân đạo kiếm, chợt run lên, đem linh phụ nghiền nát tất cả, hóa thành từng tia từng luồng linh lực, tụ tập ở một chỗ, quấn quanh Câu Hồn Tác trong tay Diệp Thiếu Dương. Ngô Duyệt Nhiên bắt lấy cơ hội, hai tay kết ấn, hướng mặt Diệp Thiếu Dương đánh tới.

Diệp Thiếu Dương một tay khống chế Câu Hồn Tác, một tay kết ấn, nhất tâm nhị dụng, đồng thời chống đỡ hai người công kích.

“Phá!” Tay phải Diệp Thiếu Dương run lên, Câu Hồn Tác phá tan linh lực công kích quấn quanh Câu Hồn Tác, mượn thể vung lên, Câu Hồn Tác quấn lấy cổ nam tử, tay trái cũng một hơi biến ảo năm lần ấn pháp. Ngô Duyệt Nhiên theo không kịp tiết tấu, trăm ngàn chỗ hở, cuối cùng chỉ có thể ra chiêu hiểm, hoàn toàn không nhìn công kích của Diệp Thiếu Dương, dán người lên, một tay hướng yết hầu Diệp Thiếu Dương chộp tới.

Đây là đấu pháp lưỡng bại câu thương, nếu Diệp Thiếu Dương không thu chiêu, cũng chỉ có thể chịu một chiều này. Ngô Duyệt Nhiên nghĩ, Diệp Thiếu Dương cho dù pháp lực cao thâm, dù sao cũng là nhân loại, nhục thân phàm thai, trúng một đòn này của cô ta cũng tuyệt đối không dễ chịu. Nhưng cũng chỉ là bản thân cô ta tính quá nhiều, Diệp Thiếu Dương căn bản không nghĩ những điều này, tay trái kết một cái ấn pháp, hai ngón tay trỏ và giữa ở phía trước, điểm một lần ở lòng bàn tay trái của cô ta.

“A!” Ngô Duyệt Nhiên kêu đau một tiếng, tay phải còn chưa vươn đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, thân thể đã mềm nhũn đi, nhìn thoáng qua nam tử bị Câu Hồn Tác trói chặt, nghiến răng nói với Diệp Thiếu Dương: “Chúng ta là đệ tử của Tinh Nguyệt Nô, lưu lại chúng ta, tương lai còn có đường sống dịu đi, nếu là giết chúng ta, Tinh Nguyệt Nô tất nhiên tìm người báo thù!”