Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2391: Tai Họa Đột Nhiên (3)



“Âm Dương Kính ngươi không phải đặt ở phòng ngủ sao, lúc trước nàng ở ngay bên trong chờ ta, nhưng ta vừa rồi đi xuống, nàng đã không ở đó nữa! Ta tìm khắp nơi cũng không thấy, hỏi bọn họ cũng đều chưa nhìn thấy nàng!”

“Người bình tĩnh trước, bình tĩnh.” Diệp Thiếu Dương an ủi hắn.

Tiểu Cửu nói: “Bọn họ đều có mặt trong phòng, không có khả năng ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, cô ấy khẳng định là tự đi.”

“Nhưng, nàng hoàn toàn xa lạ đối với thế giới này, có thể đi đâu?”

“Muốn ta nói, cô ấy nhất định là không quá có thể tiếp nhận sự thật, cho nên cố ý bỏ đi, ài, ngươi nói, cô ấy có thể đi tìm Kim Oánh hay không? Dù sao Kim Oánh là kiếp sau của cô ấy, đổi là ta, ta cũng nhất định sẽ rất tò mò.” Diệp Thiếu Dương chợt lóe linh quang nghĩ đến loại khả năng này.

Đây là điển hình trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Lâm Tam Sinh mưu đoạn thiên hạ, nhưng sự tình ở trên người mình, lại là người hắn quan tâm nhất, ngược lại rối loạn đầu trận tuyến, giờ phút này nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, lập tức gật đầu nói: “Đúng rồi đúng rồi, hoặc là như thế, Kim Oánh ở đâu, chúng ta mau đi qua?

“Kim Oánh… Ta biết cô ấy đi làm ở bên này, nhưng ở đâu quả thật không biết. Ở đúng rồi, cô ấy trước đây từng nói với ta, bản thân cô ấy cũng mua nhà ở tiểu khu này. Vậy cũng chính là ở trong tiểu khu này… Nhưng không biết ở đâu.”

Lâm Tam Sinh nói: “Tìm Tình Như cô nương, cô ấy có điện thoại của Kim Oánh chứ.” “Đúng, đi!”

Ba người nhanh chóng về trong nhà. Bọn Chu Tĩnh Như đều bị Lâm Tam Sinh trước đó đánh thức, đều đang kinh ngạc ngây người, không biết chuyện gì xảy ra, Diệp Thiếu Dương lập tức nói tình huống với Chu Tĩnh Như, Chu Tĩnh Như nghe xong, móc di động, vừa muốn ấn số điện thoại, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Em gọi điện thoại cho cô ấy, phải nói như thế nào đây, cô ấy không biết chân tướng… Hôn lễ của cô ấy em từng tham gia, em hình như nhớ vị trí nhà cô ấy, em dẫn mọi người đi nha.”

“Đi, đi thôi.” Diệp Thiếu Dương đi tới cửa, quay đầu nhìn đoàn người, nói, “Nửa đêm nửa hôm, không cần quá nhiều người đi, mọi người tiếp tục ngủ đi, bọn tôi tìm được Uyển Nhi sẽ trở lại.”

Tiểu Cửu nói: “Thiếu Dương, em cũng không đi, trên người em yêu khí nặng, dễ dàng bị phát hiện, cô ấy đã có ý trốn tránh chúng ta, vẫn nên che giấu khí tức, viên cho cô ấy cảm giác được chúng ta tới gần, lặng lẽ rời khỏi.”

“Được, em quả thật đã nhắc nhở anh.” Diệp Thiếu Dương vẽ hai tấm n Khí Phù, dán ở trên thân mình cùng Chu Tĩnh Như, lúc này mới ra ngoài.

Vội vàng xuống lầu. Chu Tình Như dựa vào ký ức, dẫn bọn họ tới tòa nhà Kim Oánh ở, thật ra cũng chỉ cách hai dãy với nhà Diệp Thiếu Dương, đến dưới lầu, Chu Tĩnh Như chần chờ, nói: “Em không biết cô ấy ở một tầng nào. Mười tám hay là mười chín… Dù sao một con số rất may mắn.”

Mười tám vì sao may mắn, sắp phát (18: Yi ba, sắp phát: Yao fa)? Chẳng lẽ không phải mười tám tầng địa ngục?

Thời điểm mấu chốt, Diệp Thiếu Dương thế mà lại nghĩ tới cái này.

Hành lang đã khóa, không có thẻ chìa khóa, vậy cũng chỉ có gọi hộ gia đình bên trong mới có thể mở cửa.

“Đi tìm bảo vệ?” Chu Tĩnh Như hỏi.

Lâm Tam Sinh đã xuyên qua cửa sắt, chui vào trong hành lang.

“Chúng ta ở đây chờ ngươi!” Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói.

Hai người liền đứng ở phía dưới hành lang chờ.

Chu Tình Như nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Uyển Nhi sẽ ở bên trên sao?”

“Tám phần là có, chúng ta lui lại một chút, nếu cô ấy đào tẩu, hẳn là có thể nhìn thấy.”

Hai người lui đến trên đường, ngẩng đầu nhìn bên trên.

Chu Tĩnh Như bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm: “Em có chút khẩn trương.”

“Em khẩn trương cái gì, không liên quan với em.”

“Xem anh nói kia, quân sự không phải người một nhà sao.”

“Anh không phải ý tứ này, anh là nói… Nếu là việc khác, vì quân sự, anh có thể rơi đầu đổ máu, nhưng chuyện trên cảm tình, chúng ta đều bất lực.”

Vì xác định không bỏ sót, Lâm Tam Sinh từ tầng mười bắt đầu tìm, dù sao hắn là quỷ, trực tiếp xuyên tường sẽ tổn thương tu vi, nhưng cũng không thể để ý được quá nhiều.

Lâm Tam Sinh tìm từng gian nhà nhỏ, giờ này, trên cơ bản đều đã ngủ, còn có một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang bếp bốp bốp, tuy phi lễ chó nhìn, nhưng Lâm Tam Sinh vẫn nhìn rất lâu, bởi vì trong phòng không bật đèn, hắn muốn xác định có phải Kim Oánh hay không… Em gái tóc rất dài, ghé vào trên giường, theo động tác, tóc không ngừng hất lên lại buông xuống. Lâm Tam Sinh chưa hiện hình, tới trước mặt em gái, nhìn chằm chằm hồi lâu mới xác định kh

Hắn mặt đỏ tại hồng, nhịp tim tăng tốc –– nếu hắn có tim mà nói.

Lên mãi đến tầng mười tám, tìm được nhà thứ hai, trong phòng ngủ có một cái đèn bàn, ánh sáng rất kém, trên bàn đặt một cái máy tính, hai người nằm trên giường, đang xem phim.

Trên thân em gái không mặc gì cả, quấn chăn, rúc ở trong lòng nam nhân. Nam nhân đang hút thuốc, hai người say sưa xem phim.

Lâm Tam Sinh liếc một cái liền nhìn ra đây là Kim Oanh… Tuy cô đã uốn tóc, bộ dáng cũng có chút béo lên. Nhưng mà, hắn thậm chí cũng chưa nhìn thấy khuôn mặt của cô, đã xác định là cô.

Cảm giác tim đập thình thịch. Xuyên qua thời gian, vô luận qua bao lâu, loại cảm giác này, cũng vẫn tương tự.

Trong nháy mắt này, Lâm Tam Sinh giống như đã hiểu cái gì… Người trước mắt này, mới là người mình thật sự thích, mới là Uyển Nhi của mình…

Sau đó, nhìn thấy tư thế thân mật của hai người, cảm giác chua xót trong lòng không cách nào hình dung.

Lâm Tam Sinh đứng ở ngoài phòng, yên lặng nhìn Kim Oánh, trong lúc nhất thời, cái gì cũng quên mất

Kim Oánh hướng lên trên kéo chăn, hướng nam nhân phía sau nói: “Em vừa rồi cảm giác có chút lạnh, giống như có người ở đối diện… Nói ra anh đừng sợ, giống như có người đang nhìn em.”

Người chồng cười cười nói: “Em đúng là thần kinh quá nhạy cảm, may mắn đêm nay xem không phải phim kinh dị.”

Kim Oánh từ trên tủ đầu giường cầm lấy một cái hộp nhỏ, bên trong là ô mai, cô đút cho chồng một viên, nhìn hắn ăn vào miệng vẻ mặt ế ẩm, vui vẻ cười, sau đó bản thân cũng nuốt một viên, ôm lấy cổ chồng, vẻ mặt đầy sự ngọt ngào của người vợ.

Lâm Tam Sinh không nhìn được nữa, xuyên qua phòng, tới trên ban công, trên ban công không có người.

Lúc này, dưới lầu có một con chó đang sủa.

Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như cũng nghe được.

“Chó sủa rồi, đi, chúng ta đi nhìn xem!” Diệp Thiếu Dương kéo tay Chu Tĩnh Như, hướng một mặt khác của tòa nhà chạy đi.

“Chó sủa làm sao vậy?”

“Nửa đêm nửa hôm, lại không có động tĩnh gì, chó sao có thể sửa? Quá nửa là nhìn thấy quỷ. Uyển Nhi không có tu vi gì, không thể liễm hoá khí hình.”

Mới từ một mặt của tòa nhà vòng qua, đối diện một bóng người lướt đến, hai bên thiếu chút nữa va vào nhau, bóng người nọ lập tức dán ở trên tường, nhìn qua tựa như một cái bóng mờ nhạt.

Chu Tĩnh Như theo bản năng ôm kín miệng.

Diệp Thiếu Dương nhìn cái bóng nói: “Uyển Nhi, là cô à, đừng chạy nữa.”

Cái bóng rời khỏi vách tường, xuất hiện ở trước mặt hai người bọn Diệp Thiếu Dương, một em gái mặc đồ cổ trang, chính là Uyển Nhi.

Uyển Nhi dùng một cái khăn tay lụa che miệng, thấp giọng khóc nức nở.

“Cô… Tôi nói, cô đây là muốn đi đâu?”

“Đi đâu, chuyện liên quan gì tới người đâu? Các ngươi vì sao phải đem ta đưa đến nơi đây, ta muốn trở về, ta muốn trở lại thời điểm kia của ta!” Uyển Nhi hướng Diệp Thiếu Dương khóc rống lên.