Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2395: Phục Kích (4)



Sương khói hiệu quả giống như loại chữ bút lông hóa thành mây mù trên mạng thường gặp, chậm rãi nhộn nhạo ra, đem Từ Phúc che kín toàn bộ, tựa như trong đó ẩn chứa vô hạn pháp lực, tiêu hao lẫn nhau với bất định phù trên người Từ Phúc, thân thể Từ Phúc cũng lơ lửng bất động, mất đi động lực lao ra ngoài.

Như thị ngã văn… Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn bốn chữ này, giật mình nghĩ tới cái gì, ý tứ bốn chữ này, chính là “Giống như ta tự mình nhìn thấy”, có thể diễn sinh là “Giống như ta tự mình đến”, “Ta” này, đương nhiên nói là Địa Tạng Bồ Tát, đây là nói, thấy pháp khí này, tựa như Địa Tạng Bồ Tát tự mình ra tay?

“Các vị động thủ!” Bạch Vô Thường hô một tiếng, mọi người cùng tiến lên, đều tự gọi ra pháp khí hoặc là thi triển pháp thuật, thêm vào ở trong từ trường linh lực, sau đó Bạch Vô Thường không trận, đem từ trường co rút lại, từ bốn phía đem Từ Phúc bọc lại…

Toàn bộ quá trình tuy chi tiết biến đổi nhiều, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, trước đó Diệp Thiếu Dương chỉ cho rằng Từ Phúc có thể đào tẩu, chuẩn bị ngắm chuẩn thời cơ, chờ sau khi lão chạy ra khỏi từ trường linh lực, giúp lão chắn truy binh một phen, nhưng mà… Thay đổi bất ngờ, đợi một màn này trước mắt xảy ra, Diệp Thiếu Dương còn muốn động thủ, biết đã chậm.

Từ Phúc nhất định thất bại không thể nghi ngờ.

Nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, ít nhất cũng phải tận hết tình cảm, toàn lực đi làm, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, về phần kết cục thế nào, đó không phải vấn đề bây giờ cần cân nhắc.

“Thiếu Dương, dùng tay!” Từ Phúc quát một tiếng.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, nói: “Chung quy phải thử một chút!” “Ta từ bỏ.” Từ Phúc nói xong, ở dưới lá bùa bốn chữ kia áp bách, chậm rãi đáp trên mặt đất, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiên kiếp không thể ngăn, nhưng sức người có thể thắng thiên. Thiếu Dương pháp thuật ta lần trước dạy ngươi, còn có bốn câu chú ngữ chưa nói cho ngươi, nhớ kỹ: bát quái nhị sinh tương, bồ đề thụ hạ sinh, sơn hải kiền khôn định, tứ tượng chiêm linh căn…”

Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nhìn lão, chưa đợi mở miệng, Từ Phúc dùng bút phán quan ở trên người mình quét vài cái, đem bất định bùa chữ “Sắc” quét hết, một đám mực nước biến thành sương mù màu đen kia lập tức bám vào ở trên người lão, đầu tiên là bao lấy, sau đó hoàn toàn biến mất, từ trên bề ngoài là nhìn không ra biến hóa gì, nhưng chỉ có Từ Phúc tự mình biết, lực lượng phù chú đã tiến vào trong thần thức, ở dưới luồng lực lượng này ước thúc, lão đã không cách nào điều khiển cương khí nữa.

Khẽ thở dài. Địa Tạng Bồ Tát, thủ đoạn quả thực cao minh.

Hắc Bạch Vô Thường thấy cảnh này, lập tức bay qua mỗi người một bên, dùng Cầu Hồn Tác một trái một phải trói ở trên thân lão, sau đó đổi vị trí, hai sợi Câu Hồn Tác quán ba lượt ở trên người Từ Phúc. Sau đó hai người mỗi người một câu nói ra lời kịch nổi tiếng kia:

“Đang muốn bắt ngươi.”

“Ngươi lại đến đây.

Một chiều này bọn họ dùng, cái này gọi là tam giác định hồn. Là một môn tác hồn thuật Hắc Bạch Vô Thường phối hợp thi triển, nổi tiếng tam giới, nghe nói sinh linh bị trói như vậy, mặc kệ hồn lực mạnh nữa, hồn phách cũng không thể thoát đi.

Diệp Thiếu Dương thấy một màn này, biết hoàn toàn xong rồi, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay cũng vô lực buông xuống, yên lặng nhìn Từ Phúc, hai tay xếp chồng, vái chạm đất, hành lễ lớn nhất của đạo môn, nói: “Ta tạm thời không có cách nào cứu người, người còn có cái gì dặn dò?”

Từ Phúc lắc đầu, nói với Hắc Bạch Vô Thường: “Trói hồn phải trói xương tỳ bà, mà nay ta đã đền tội, trói xương tỳ bà thì thôi đi?”

Hắc Bạch Vô Thường cũng không nói gì, nói: “Đi theo chúng ta đi. Diêm La vương chờ.”

Mọi người cùng nhau xuất phát.

“Chờ chút!”

Diệp Thiếu Dương lao tới phía trước bọn họ ngăn lại.

Hắc Vô Thường hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Tiểu tử ngươi làm gì, muốn cướp đi phạm nhân à!”

“Cái này ta không dám.” Diệp Thiếu Dương ngoài miệng nói như vậy, thật ra cũng không phải không dám, mà là làm như vậy không có bất cứ hy vọng nào, ngược lại kéo bản thân xuống nước, cục diện trước mắt, mình không nên xuống nước, bảo trì tốt quan hệ với âm ty, tương lai mới có cơ hội cứu Từ Phúc.

“Ta là muốn hỏi… Các ngươi muốn dẫn lão đi đâu?”

“Tự nhiên là đưa đi Sâm La điện, giao cho Diêm La vương thẩm vấn.”

Thập Nương nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, nói với Hắc Bạch Vô Thường: “Diệp Thiếu Duong ngăn cản âm ty bắt người, đáng tội gì?”

“Cản trở? Không, hắn cũng chưa động thủ.” Hắc Vô Thường nhìn Diệp Thiếu Dương, nói.

Thập Nương nói: “Ý đồ ngăn cản, cũng là tội!”

Bạch Vô Thường cười nói: “Ta nói ti chủ, tiểu Thiên Sư là pháp sư nhân gian, trừ phi là phạm vào trong tội, nếu không âm ty cũng không quản, chờ ta trở về tố hắn một quyển, xem bên trên xử lý đi. Chuyện này, đùng chuyện bé xé ra to.”

Thập Nương tự nhiên nghe ra Bạch Vô Thường có ý bảo vệ Diệp Thiếu Dương, hừ một tiếng, dẫn dắt đám thủ hạ rời đi.

Hắc Bạch Vô Thường nháy mắt với Diệp Thiếu Dương, áp giải Từ Phúc rời khỏi.

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng Từ Phúc, ở dưới hai người kéo, tiến vào rừng cây nhỏ, hướng tới

âm ty.

“Thực không ngờ, Từ Phúc sẽ bị âm ty bắt được.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, đến bây giờ vẫn có chút không dám tin chuyện đã xảy ra trước mắt.

“Đây cũng là kết cục tất nhiên đi. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hắn bị âm ty truy nã nhiều năm như vậy, tóm lại vẫn bắt được.” Tiêu Dật Vân nói.

Diệp Thiếu Dương nói: “Quan trọng nhất, là lực lượng phù văn trên Sơn Hải Ấn của lão dùng hết rồi, không thể xuyên qua thời gian, bằng không làm sao bắt được.”

Chanh Tử nói: “Lão vì sao lại bị bắt ở chỗ này?”

Tiêu Dật Vân nói: “Nói tới, cũng có quan hệ với đại nhân, thông qua ấn ký trên Sổ Sinh Tử tìm được vị trí của hắn, sau đó phục kích hắn… Nhưng hắn cũng to gan, loại thời điểm này còn dám tới âm ty, thật không biết hắn tới làm gì?

Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ ra, nhưng hiện tại Từ Phúc cũng bị bắt rồi, nghĩ tiếp những chi tiết này cũng vô dụng. Ngược lại nghĩ đến, tin tức mỗi một sinh linh của nhân gian, ở trên Sổ Sinh Tử đều có ghi lại, tựa như một camera không đâu không có, muốn tránh được âm ty truy tra, trừ phi chúng đạo Hỗn Nguyên, nhảy ra ngoài tam giới.

“Đi thôi, bên ngoài còn có một vòng phục binh, hẳn là đuổi theo Bạch Khởi, ta đi xem, các ngươi có đi xem hay không?” Tiêu Dật Vân phát ra lời mời.

Vì thế đoàn người cùng nhau hướng về phía lúc trước Bạch Khởi bỏ chạy đi qua, Diệp Thiếu Dương dọc đường yên lặng không nói gì.

Tiêu Dật Văn hỏi hắn đang nghĩ cái gì

“Ta đang nghĩ, Địa Tạng Bồ Tát thật sự rất lợi hại, bản thân cũng không lộ diện, chỉ dùng một lá bùa, đã đem Từ Phúc áp chế được… Thế này cũng quá khủng bố rồi nhỉ?

“Lá bùa đó, lại không tầm thường.”

“Ta biết không tầm thường mà không tầm thường nữa, nó cũng chỉ là một lá bùa…”

Đi được vài dặm đường, ở bờ Vong Xuyên, có một số trạm gác lâm thời bố trí, nhận ra Tiêu Dật Vân, vừa lúc có hai âm thần vừa đuổi theo Bạch Khởi quay về, từ “tiền tuyến” mang đến một cái tin tức làm người ta chấn động:

Bạch Khởi đã đào tẩu.

Làm người ta chấn động không phải hắn đào tẩu, mà là, hắn rõ ràng vốn không chạy thoát được: âm ty ở đây bố trí rất nhiều binh lực, Bạch Khởi mạnh nữa, vốn cũng không có khả năng chạy thoát.