Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2402: Ngươi Có Thể Gây Ra Sóng Gió Gì (1)



“Sư phụ, lần này đến thăm người, thật sự thu hoạch rất lớn, con cảm giác mình sắp thăng cấp rồi!”

“Thăng cấp cần giết quái nha.”

“Không cần giết quái, điểm kinh nghiệm đầy rồi, hiện tại chỉ chờ kỹ năng cũng đầy.” Diệp Thiếu Dương vui vẻ nói đùa. “Sư phụ, vậy… Chuyện sau khi con đi, người còn nhớ rõ không? Có liên quan Diệu Tâm bọn họ.”

“Diệu Tâm?”

“Chính là địa sư kia, một lần đó con đại chiến Trương Hiểu Hàn, cô ấy bày trận ngăn trở mọi

người.”

“Ồ, ta nghĩ chút… Sắp một trăm năm rồi, ta quên rồi.”

“Sư phụ, mới hơn một tuần mà…”

“Ta không đi dân quốc! Đoạn ký ức đó với ta mà nói, lại là hơn trăm năm!” Thanh Vân Tử suy nghĩ hồi lâu, “Có phải người nọ mặc đồ trắng, người ngực rất to hay không?” Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, “Sư phụ… Ngài khi đó mới mười mấy tuổi mà, đã… Chú ý ngực em gái rồi? Hơn nữa lúc này cũng sắp trôi qua một trăm năm, ngài còn nhớ rõ người ta ngực to, cái này…”

Thanh Vân Tử từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, ở trên đầu hắn cú mạnh thêm một cái nữa, nói: “Ngươi nếu không hỏi, ta làm sao nghĩ tới được!”

“Được rồi được rồi, là lỗi của con, sư phụ ngài tiếp tục nói.” Diệp Thiếu Dương xoa ót, đầy buồn bực.

“Nói cái gì mà nói, ta lúc đó, còn là đứa nhỏ mười mấy tuổi, pháp lực thấp kém, lần đó sau khi gặp các ngươi, ta theo sự phụ ta về núi luôn, sau đó luôn luôn ở trên núi tu hành, chưa từng gặp lại những người đó.”

“Được rồi. Hỏi phí công rồi.”

“Nhưng, sau đó sự phụ ta tuyên bố với bên ngoài, tên của ngươi không phải Diệp Thiếu Dương, lúc ấy tùy tiện lấy một cái tên, hơn nữa tuyên bố người chết ngoài ý muốn, giới pháp thuật nghị luận vài năm, nhưng chậm rãi cũng cũng không nhắc lại nữa, trải qua hai ba thế hệ pha loãng, biết sự kiện lúc ấy hầu như đã không còn, ta hiện tại nhớ tới… Lúc trước hình như thật sự có một trận chiến như vậy, là có một cường giả ngang trời xuất thể như vậy, ta không xác định ký ức này là từng bị sửa chữa, hay là nguyên bản cũng từng xảy ra chuyện tương tự… Suy nghĩ thật lâu cũng không làm rõ được, dứt khoát quên đi, dù sao cũng là chuyện cũ năm xưa, trừ ta, nhắm chừng cũng không ai nhớ được nữa.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong Thanh Vân Tử kể, cuối cùng cũng làm rõ đối với mình vì sao không lưu danh sử sách.

Thanh Vân Tử nhìn hắn một cái, trong ánh mắt không là ý tứ trào phúng cùng vui đùa nữa, mà là có chút u buồn, khe khẽ thở dài, nói: “Tình hình gần đây của ngươi, ta nghe bọn Đạo Phong nói hết rồi, đại náo Tinh Tú Hải, xé rách da mặt với cả Xiển giáo Kim tiên cùng phật môn đại năng, thiếu chút nữa ngay cả âm ty cũng đắc tội. Thật ra, vốn không nên là như vậy.

Nhị thập nhất điểm bất năng trường… Ta sớm đã biết Lãnh Ngọc không bình thường, ta thường xuyên nghĩ, nếu lúc ấy nhảy ra ngăn cản các ngươi bên nhau, người sẽ đi tới hôm nay một bước này hay không, là ta sai lầm rồi sao?”

“Sư phụ, người không sai.” Diệp Thiếu Dương cầm lấy cánh tay Thanh Vân Tử, động dung nói, “Tất cả đều là mệnh số.”

“Cái gì mệnh số, nói đùa! Nếu tất cả đều có thể dùng mệnh để giải thích, vậy con người còn cần phấn đấu sao? Người biết tiết điểm vận mệnh chứ.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, quan điểm này, Thanh Vân Tử rất sớm trước kia đã nói với hắn, mỗi một sinh linh có thể luân hồi thành nhân loại, sinh tử phú quý, đều có mệnh số, nhưng cái gọi là mệnh số, cũng không phải trực tiếp đơn giản thô bạo đem người dẫn lên trên một con đường, mà là ở chỗ vận mệnh giao nhau, cung cấp lựa chọn cho ngươi, rẽ trái hay là rẽ phải, lựa chọn khác nhau, sẽ sinh thành mệnh lý khác nhau, cuộc đời cũng hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Mỗi người trong cả đời, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ gặp được một hai lần loại lựa chọn trọng đại này, cuộc đời sau này, nói là vận mệnh an bài, không bằng nói là kết quả của tự mình lựa chọn cùng cố gắng (hoặc không cố gắng).

Cuộc đời duy nhất không thể thay đổi, là sinh tử –– khi nào sinh ra, đầu thai ở gia đình thế nào, còn có thời điểm nào chết bởi dạng nguyên nhân gì, còn lại, đều là kết quả do vận mệnh và chính mình tác dụng lẫn nhau.

“Thường xuyên trách bản thân số mệnh không tốt, thật ra, quá nửa thời điểm như vậy, chỉ là tìm một cái cớ cho bản thân. Đạo lý này dễ hiểu, không cần ta nói lại với ngươi, ta vốn thiết tưởng con đường kia cho ngươi, hoàn toàn khác với hôm nay, một điểm này, ta có trách nhiệm.”

“Sư phụ, người chưa từng chân chính yêu cầu con đi làm cái gì, con rất cảm tạ, cũng rất kiêu ngạo có một vị sự phụ như người.” Diệp Thiếu Dương động tình nói, “Người không làm sai cái gì, con tự mình lựa chọn con đường này, con nhất định sẽ đi tiếp, cho dù chết ở nửa đường cũng không sao cả.”.

Thanh Vân Tử cúi đầu, không lên tiếng, qua một lúc lâu, khe khẽ thở dài, nói: “Ván đã đóng thuyền, không nói những thứ vô dụng này nữa. Ta nói một chính sự với ngươi, Thái Âm sơn đã bắt đầu hành động, phái một câu hồn sứ giả đi nhân gian tìm người gây phiền toái, ngươi… Cần mọi sự cẩn thận.”

“Câu hồn sứ gia?” Diệp Thiếu Dương ngày ra một phen, “Đây không phải biệt xưng của thất gia bát gia sao?”

Thanh Vân Tử khoát tay, “Không liên quan tới cái này, là câu hồn sứ giả của Thái m son, ta không hiểu biết lắm, chỉ từng nghe..”

“Câu hồn sứ giả!” Qua Qua vốn thoải mái nằm ở trên hai chân Thanh Vân Tử, nghe thấy bốn chữ này, lập tức ngồi dậy, nhìn Thanh Vân Tử, nói: “Ông nội, thật sự có cấu hồn sứ giả muốn đối phó lão đại sao?”

“Ngươi cũng biết câu hồn sứ giả?”

Qua Qua gật gật đầu, “Từng nghe nói, nghe nói tổng cộng có ba câu hồn sứ giả, hình như là… Ồ, giống như đặc công trong phim, bọn họ ở Thái Âm sơn cũng là nhân vật trong suốt, không có bất cứ thân phận địa vị gì, cũng không có ai biết bọn họ là ai, bọn họ chỉ chịu trách nhiệm đối với một mình Tay Phải, nghe nói chỉ có thời điểm chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, mới có thể rời núi.”

Nói đến đây, trong mắt Qua Qua cũng toát ra sự lo lắng, “Lão đại, ta từng nghe nói, cấu hồn sứ giả ra trận làm việc, từ trước tới giờ chưa từng thất thủ…”

“Bọn họ không phải đến bây giờ chỉ từng làm một sự kiện chứ, cho nên xác xuất thành công trăm phần trăm.” Diệp Thiếu Dương nói đùa.

“Không không không, bọn họ là chuyên môn tiến hành ám sát. Nhưng, có thể bọn họ rất quan trọng đối với Tay Phải, cho nên nhiệm vụ bình thường tuyệt không ra mặt, trừ phi là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, lại không có ai có thể hoàn thành. Ta nghe nói, âm ty lúc trước phát ra một vị nguyên soái chinh phạt Thái Ấm son, chính là ngã ở trên tay cầu hồn sứ giả… Nếu chuyện này là thật, tuyệt đối không thể khinh thường!”

Diệp Thiếu Dương nghe nó một hơi nói xong những thứ này, trong lòng cũng cảm thấy có chút phát lạnh, lầm bẩm: “Thái m son rốt cuộc bắt đầu động thủ đối với ta rồi sao?”

Vấn đề này, không ai có thể trả lời, ngay cả Thanh Vân Tử cũng hoàn toàn không đoán được ý đồ của Thái m sơn: lúc trước, bọn họ chỉ là ngẫu nhiên có tiếp xúc với Diệp Thiếu Dương, đa số còn vì Qua Qua hoặc Nhuế Lãnh Ngọc, chưa từng thật sự đối mặt chính hắn, từng triển khai hành động gì.

Đây là lần đầu tiên.

Đã không nghĩ ra, Diệp Thiếu Dương tạm thời cũng không nghĩ nữa, hỏi Thanh Vân Tử: “Sư phụ người sao biết chuyện này?”