Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2483: Vu Thuật (1)



Nhìn thấy Tuyết Kỳ, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới biểu hiện trước đó của cô đối với bà chủ, nhịn không được cảm thán nói: “Vừa rồi, chị rất khác với mọi khi, lúc ấy tôi thật sự là chấn động kinh

ngạc.”

Tuyết Kỳ lườm hắn một cái nói: “Ai bảo cậu không dám động thủ. Loại người này, thật sự để ở chịu chút đau khổ mới được.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi là không tiện động thủ, pháp sư chúng tôi có quy củ, giống với cảnh sát,

trong quá trình chấp pháp nếu cần thiết, giết tà vật cũng được, nhưng một khi người ta bó tay chịu trói, thì không thể dụng hình nữa, bằng không trái với luật pháp âm ty.”

Tuyết Kỳ nhướng mày nói: “Nói ra vẻ đạo mạo, cậu còn để ý luật pháp cái gì?”

“Không giống nhau, nên tuân thủ vẫn cần tận lực tuân thủ, nhưng, nếu bạn chị không đến, tôi cũng tính động thủ, mẹ kiếp, cô ta mắng khó nghe.”

Lão Quách đang kiểm tra trận pháp, nghe được lời Diệp Thiếu Dương nói, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Tiểu sư đệ, đệ lúc trước nói với ta, đệ cách Thượng Tiên một bước, đạo tâm không đủ, lại không biết kém ở đâu, bây giờ ta đã biết.”

Diệp Thiếu Dương ngày người, vội hỏi: “Là cái gì?”

“Là cái gì ta không biết, nhưng ta biết kém ở chỗ nào rồi, khi nào để có thể làm đến mức người khác chửi đệ không tức giận, vậy hẳn là xấp xỉ rồi.”

“Nhưng cô ta mắng rất khó nghe.”

“Khó nghe nữa, đó cũng là mắng chửi người ta mà thôi, không phải sự thật, cái khác ta không biết, ít nhất lúc sư phụ bị mắng, sẽ không thật sự tức giận, Đạo Phong cũng sẽ không.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi chấn động, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi những điều lão Quách nói.

Tạ Vũ Tình nói: “Tôi không đồng ý, bị người ta bắt nạt, nên đánh trả, bị mắng thì cho một cái tát, như vậy mới đúng chứ, dù sao tôi là làm như thế.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc ngây người, trong lòng mơ hồ hiện lên một tia cảm giác khác thường.

Đây là… Sắp khai ngộ rồi?

Diệp Thiếu Dương không hướng vấn đề này nghĩ sâu tiếp nữa, mạnh mẽ ngừng suy nghĩ, loại cảm giác kỳ dị này cũng bị đè ép xuống, nhưng chưa biến mất, mà là hóa thành một ước số không nhìn thấy, bị cất giữ ở trong lòng…

Bây giờ không phải thời Cơ khai ngộ, thứ nhất, ở lúc khai ngộ, bản thân cũng là thời điểm yếu ớt nhất, Diệp Thiếu Dương sợ ở lúc này xảy ra cái gì bất ngờ, mình không có cách nào đối phó, chỉ có thể mặc cho người ta giết mổ, thứ hai, cũng là một điểm quan trọng nhất, Diệp Thiếu Dương muốn cược một phen, sau khi trở về tìm một hoàn cảnh yên tĩnh nhất, đem thứ mà lần khai ngộ này có thể lĩnh hội được phát huy đến mức tận cùng.

Có thể đem cảm giác khai ngộ mạnh mẽ đè ép, hơn nữa hóa thành trớc số có thể chứa đựng ( bản chất chính là một loại ý niệm), đối với hắn mà nói cũng là lần đầu tiên, nhưng trong nháy mắt đó, hắn vô sự tự thông ý thức được, có thể làm như vậy, sau đó đã thật sự thành công. Thông qua một điểm này, Diệp Thiếu Dương cảm giác được một lần này khai ngộ có thể khác với trước kia, về phần sẽ mang đến cái gì, vậy chỉ có quay về tinh tế cảm ngộ một phen mới biết được…

Diệp Thiếu Dương đè nén hưng phấn, trên mặt cũng lộ ra nụ cười mỉm, nhìn về phía mấy người bên cạnh, trên mặt mọi người đều mang theo sự chấn động cùng nghi hoặc.

Tạ Vũ Tình nói: “Chỗ mi tâm cậu vừa rồi sáng lên một chút, đã xảy ra cái gì?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Sau khi về nhà mới biết được.”

“Cái gì?” Tạ Vũ Tình không hiểu.

“Bây giờ không nói cái này, chúng ta mau chóng xử lý chuyện này, sau đó về nhà đi, hiện tại mấy giờ rồi?”

Tạ Vũ Tình nhìn đồng hồ, nói: “Sắp sáu rưỡi rồi. Bà chủ nói hoạt động buổi tối của bọn họ tám giờ bắt đầu, chúng ta đi ăn trước một chút gì đó, lại thảo luận tiếp theo làm như thế nào.”

Tạ Vũ Tình mời Ninh Lỗi và Vương Bình đi cùng, hai người xin miễn, muốn ở lại trong khách sạn nhỏ tiếp tục trong bà chủ kia.

Vì thế đoàn người Diệp Thiếu Dương rời khỏi khách sạn nhỏ, sau khi ra khỏi thôn trong thành, ở ven đường tìm quán cơm nhỏ, sau khi vào phòng liền bắt đầu thảo luận.

Diệp Thiếu Dương nhớ tới chuyện lúc trước thẩm vấn bà chủ, cảm khái một phen, bà chủ kia lúc trước kiên cường như vậy, tín ngưỡng với Thánh Linh Hội nói tới hắn là rất kiên định mới đúng, không biết vì sao trúng mấy cái tát của Tuyết Kỳ thì cái gì cũng khai ra.

Tuyết Kỳ nói: “Cô ta đã là nó mạnh hết đà, cứng rắn chống đỡ mà thôi, tín ngưỡng của cô ta cũng không kiên định, dù sao mới mấy tháng thời gian, không phải mỗi người đều có thể ở dưới nghiêm hình bức cung cắn răng kiên trì được.”

Diệp Thiếu Dương như có chút đăm chiêu gật gật đầu.

Lão Quách nói: “Còn có một điểm, bọn họ tín ngưỡng Thánh Linh Hội, chủ yếu là thấy được những pháp thuật kia, tin là thật, sau đó tín ngưỡng Thánh Linh Hội, coi như là chỗ gửi

IUL LUI H91, coi như là chỗ gửi gắm, bản thân mà nói, Thánh Linh Hội lại không có giáo lí nào thật sự hấp dẫn người ta, không có khả năng có lòng tin sâu chân chính, nhưng chúng ta thảo luận cái này làm gì.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải, đệ là đang nghĩ, chờ sau khi diệt trừ Thánh Linh Hội, các giáo đồ kia phải an trí như thế nào, nghe mọi người vừa nói như vậy, vậy đệ yên tâm hơn nhiều rồi, nếu đều là giáo đồ thành tín, đệ sợ gây ra sự kiện quần thể.”

Tạ Vũ Tình nói: “Cái này, để sau chị tìm bọn Ninh Lỗi, bảo bọn họ theo dõi địa phương một chút, hắn là không có vấn đề gì. Vậy bản thân chúng ta cần làm sao bây giờ, trước đó cậu muốn đi trong căn nhà lầu kia tìm tượng thần Linh Bà Bà, bây giờ tượng thần cũng tìm được rồi, còn có mục đích gì sao?”

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng ăn xong một bát cơm, lau miệng nói: “Dù con Ảnh Mị kia ra, tranh thủ bắt sống nó.”

“Cái này… Phải dù nó ra như thế nào?”

“Đợi lát nữa bọn họ không phải có tụ hội sao? Đi đại náo một hồi, tôi cũng không tin không dự ra được con Ảnh Mị kia.”

Tạ Vũ Tình vừa nghe, nhíu mày nói: “Thánh Linh Hội hẳn là không chỉ một con Ảnh Mị nhỉ, nếu còn có nhân vật lợi hại khác tới thì sao?”

Diệp Thiếu Dương dùng đũa chỉ chủ Bích Thanh ở bên chơi di động cùng Tuyết Kỳ ăn kem ly, “Tôi đây không phải cũng có nhân vật lợi hại, không được thì quần ẩu đi, ai sợ ai.”

Bích Thanh nghe thấy lời này, ngẩng đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi mau giúp ta đánh thắng Tinh Nguyệt Nô, ta không có Vại Luyện Thi, thực lực không phát huy ra được.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Mùa đông trời mau tối, Cơm nước xong trời cũng đã tối, Tạ Vũ Tình đóng gói một ít đồ ăn, đem cho bọn Ninh Lỗi ăn, mặc kệ bọn họ ăn hay không, ít nhất là có tâm ý.

Sau khi trời tối, nhiệt độ bên ngoài giảm xuống, từ trong khách sạn đi ra, ba nhân loại bọn Diệp Thiếu Dương đều cảm giác có chút lạnh. Tạ Vũ Tình nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Cậu có quần áo mùa đông không?”

“Ặc. Hình như có một cái, Tĩnh Như lần trước tặng, quên mặc, không ngờ hôm nay lạnh như thế.” Diệp Thiếu Dương quấn chặt áo.

Tạ Vũ Tình bĩu môi nói: “Vậy chị cũng phải mua cho cậu một bộ, ngày mai đi, ngày mai chị dẫn cậu đi chợ, bản thân chị cũng muốn mua quần áo.”

Trở lại khách sạn nhỏ, Tạ Vũ Tình đem đồ ăn mang cho Ninh Lỗi cùng Vương Bình, Diệp Thiếu Dương nhớ tới lúc trước giữ bọn họ ở hiện trường xem quá trình thẩm quỷ, có chút xấu hổ, giải thích với hai người.

“Không sao không sao, thật sự là được tăng kiến thức rồi… Cũng không sợ thế nào cả, chỉ là… Có chút đảo điên thế giới quan.” Ninh Lỗi nói.