Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2544: Phát Hiện Kinh Người (2)



Trương Vô Sinh một hơi nói xong, nhìn mọi người chung quanh, phát hiện đoàn người đều vẻ mặt ngây dại nhìn mình. Trương Vô Sinh bưng lên một ấm trà, uống một hộp lớn, buông ấm trà hỏi: “Mọi người muốn nói cái gì?”

“Trên đời lại có pháp thuật như vậy!” Vương Đạo Kiền là người đầu tiên mở miệng, trong giọng nói mang theo sự chấn động

Trương Vô Sinh nói: “Đây là vụ thuật Tây Mông, nhưng khởi nguyên lại là trung thổ, nhưng trong bút ký chỉ ghi lại nguyên lý loại pháp thuật này, sư thúc ta cũng không biết cụ thể, thậm chí ngay cả tên cũng không biết.”

Tĩnh Tuệ sứ thái nói: “Trong bút ký Đạo Uyên sự thúc đã không ghi lại rõ ràng, sư huynh người do đâu mà biết Thánh Linh Hội dùng chính là pháp thuật này?”

Trương Vô Sinh nói: “Sư thúc tuy không biết tên pháp thuật, nhưng trong bút ký ghi lại một tình huống: vận dụng pháp thuật này, cần ở các nơi thành lập chín phần đường, mỗi phần đường đều có một pho thần tượng khai quang, là khí chi mẫu, pho tượng toàn bộ địa phương thu được hương khói cung phụng mà sinh thành nguyện lực, đều sẽ bị bức thần tượng này hấp thu, sau đó chín thần tượng này lại thông qua lực lượng pháp trận, đem nguyện lực đưa đến trên pho tượng kim thân ở tổng đàn… vị trí pho tượng kim thân này, là ở ngay đây, hoặc là nơi này, đây là một điểm kia trên chữ Chi.”

Trương Vô Sinh dùng bút ở phía trên bản đồ điểm hai cái, mọi người ghé lên nhìn, hai nơi bị dùng bút điểm ra, xấp xỉ dựa sát vào nhau, là địa danh hai người đều chưa từng nghe nói, hắn là hai cái huyện thành.

Tham khảo chữ “Z” kia trên bản đồ, một điểm này cũng chỉ có điểm ở bất cứ vị trí nào trong hai chỗ này, mới phù hợp nhất kết cấu chữ “Chi”, điểm ở nơi khác đều không được.

“Ngươi vẫn không giải thích, vì sao nhất định phải là chữ Chi?” Thích Tín Vô truy hỏi.

“Trên bút ký viết, pháp thuật này tổng cộng chín phân đàn, đặt riêng chín chỗ, tổ hợp cùng một chỗ, đó là chữ Chi”… Bằng không ta sao có thể nghĩ đến đem vị trí những phân hội này từ trên bản đồ đánh dấu ra?”

Ánh mắt Trương Vô Sinh từ trên mặt đoàn người lần lượt quét qua, nói: “Các vị cảm thấy, cái này chẳng lẽ sẽ là trùng hợp?”

Đoàn người nhìn nhau, mấy manh mối đều trọng điệp ở một chỗ, nhất là chữ “Chi” này, không có khả năng là trùng hợp.

Đoàn người không hẹn mà cùng đem ánh mắt lại tập trung ở trên một điểm kia phía trên chữ “Chi”, có người hỏi: “Hai nơi này, cái nào là chỗ mắt trận?”

Trương Vô Sinh nói: “Hai nơi cách nhau chỉ trăm dặm, chỉ cần qua bên đó điều tra một phen, nếu tổng đàn Thánh Linh Hội thực ở nơi đó, khẳng định sẽ có dấu vết để theo.”

Lúc này lão Quách từ bên người Diệp Thiếu Dương chen qua, cẩn thận đánh giá bản đồ, nói: “Nơi này là Thừa Đức?”

Trương Vô Sinh nói: “Đúng rồi, hai huyện này đều thuộc về Thừa Đức.”

Lão Quách nhíu mày nói: “Thừa Đức à, đây chẳng lẽ là trùng hợp?”

“Cái gì trùng hợp?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi.

“Hà Bắc Thừa Đức, sơn trang nghỉ mát, Mãn Thanh từng đặt hành cùng ở nơi này, đây không phải nơi bình thường.

Thích Tín Vô nói: “Vùng Thừa Đức, tựa như Có mấy môn phái, nên thông báo bọn họ, triển khai điều

tra.”

Trương Vô Sinh nói: “Không cần phiền toái bọn họ, ta đã phải người đi, một giờ trước bọn họ đã tới bây giờ đang điều tra, một khi có kết quả, sẽ lập tức thông báo, chúng ta ở bên này chờ là được.”

Đoàn người lại thảo luận một hồi, Trương Vô Sinh nhìn di động, nói: “Năm rưỡi rồi, ta đi an bài cơm chiều, sương phòng đã an bài săn, các vị có thể đi nghỉ ngơi trước, Cơm chiều ta gõ chuông thông

báo.”

Nói xong gọi tới mấy đệ tử, phân biệt dẫn một tông sư tới sương phòng của bọn họ, Diệp Thiếu Dương có chút chưa đã ghiền, muốn tiếp tục thảo luận với Trương Vô Sinh, không đợi mở miệng, Trương Vô Sinh hướng hắn nháy mắt, Diệp Thiếu Dương không rõ có ý tứ gì, nhưng cũng chưa lộ ra, đứng dậy đi theo đoàn người ra ngoài, sau khi chào hỏi, đều tự tiến vào sương phòng của mình.

Tứ Bảo và lão Quách không về phòng của mình, trực tiếp đến Diệp Thiếu Dương bên này, ba người tiếp tục thảo luận.

“Cũng quái, hắn nói manh mối đến từ bút ký của Đạo Uyên tổ sư, nhưng tôi lúc trước từng lật, căn bản không có ghi chép phương diện này mà.” Diệp Thiếu Dương cực kỳ ngạc nhiên nói.

Lão Quách nói: “Xem bỏ sót?”

“Manh mối rõ ràng như vậy, sao có khả năng nhìn sót.”

Trong lòng Tứ Bảo và lão Quách cũng mờ mịt. Đang thảo luận, bên ngoài có người gõ cửa.

Diệp Thiếu Dương đi qua mở cửa, tưởng là Trương Vô Sinh đến đây, mở cửa nhìn lướt qua, là hòa thượng trẻ tuổi trước đó nói chuyện bị sư phụ hắn chen ngang, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Thiếu Dương anh gần đây khỏe không.” Sau đó lại thò đầu nhìn về phía lão Quách, “Quách đại gia, đã lâu không gặp.”

Diệp Thiếu Dương và lão Quách đều sửng sốt một phen, lúc này mới cẩn thận đánh giá hắn, trong nháy mắt Diệp Thiếu Dương cảm thấy hắn có chút quen mặt, đột nhiên sửng sốt, “Cậu là… Cậu tên gì nhỉ? Đệ tử Lạc Già sơn, Đằng… Vĩnh Thanh?”

Lão Quách vừa nghe cái tên này, tiếp tục đánh giá hòa thượng trẻ tuổi, vỗ đùi, “Không phải chính hắn sao! Tôi nói này, cậu biến hóa cũng quá lớn đi!”

Đằng Vĩnh Thanh, đệ tử Lạc Già sơn.

Diệp Thiếu Dương vừa xuống núi xử lý sự kiện thần quái thứ hai, lúc ấy từng có tiếp xúc với hắn, ở chung một đoạn thời gian, hắn là đời sau của yêu tiên Thất Bà Bà, ở trong trang chiến đấu đối phó Thất Bà Bà từng góp sức rất lớn, lúc ấy hầu như đã chết, còn là linh đan của Tiểu Tuệ cho hắn cứu sống… Sau đó hắn trở về Lạc Già son, không còn gặp nữa.

Lúc ấy, Diệp Thiếu Dương, lão Quách và hắn đều từng ở chung một đoạn thời gian, lẽ ra một lần nữa gặp mặt, không có khả năng không nhận ra hắn, nhưng thằng cha này biến hóa thật sự quá lớn, lúc ấy không phải trang phục hòa thượng (lúc trước còn là đệ tử tục gia của Lạc Già sơn), mặt rất trắng, có chút cảm giác tiểu bạch kiểm, bây giờ lại là sắc mặt ngăm đen, gầy đi rất nhiều, hơn nữa lúc trước nơi đó nhiều người, mọi người lại đều ôm tâm sự, Diệp Thiếu Dương và lão Quách cũng chưa chú ý hắn như thế nào cả, do đó mới dẫn tới không nhận ra hắn.

Cố nhân gặp lại, Diệp Thiếu Dương và lão Quách đều rất cao hứng, vội vàng đem hắn mời vào phòng.

“Bảo gia, cậu không nhận ra hắn sao?” Lão Quách thấy Tứ Bảo vẻ mặt mơ hồ, nói một câu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn không biết, khi đó Bảo gia còn chưa theo đệ lăn lộn, ngay cả bọn Qua Qua cũng vậy đều còn chưa đến” Quay đầu nhìn Đằng Vĩnh Thanh, nhìn lướt qua cao thấp, cười nói: “Huynh đệ cậu biến hóa cũng thật lớn, gần đây ở đầu phát tài thế?”

Đằng Vĩnh Thanh cười ha ha, “Anh cũng đừng trêu chọc tôi, bộ trang phục này của tôi, đương nhiên là xuất gia rồi.”

“Đúng đúng, lúc ấy chia tay, cậu hình như từng nói, trở về muốn xuất gia làm sự, quả nhiên xuất gia nha, nửa năm qua cậu làm gì, tôi từng gọi điện thoại cho cậu vài lần đều tắt điện thoại, cũng không đi tìm tôi.”

Đằng Vĩnh Thanh giải thích, hắn sau khi về núi, hắn liền xuất gia làm sư, sau đó xin với sự phụ làm tăng nhân vẫn du bốn phương, hơn nửa năm qua vẫn luôn ở các nơi khổ hạnh du lịch. Vốn hắn thiên phú thường thường, nhưng lúc trước bị Thất Bà Bà giết chết, sau được đan dược cứu sống, coi như là đã chết một lần, lại thêm nửa năm du lịch, thế mà lĩnh ngộ đại đạo, một buổi phá tướng phá không, cảnh giới tăng lên, sau khi về núi, lại khổ tu pháp thuật mấy tháng, hôm nay đã là cảnh giới Thiền Sư, chỉ kém một bước là tới La Hán, lại thêm hắn trẻ tuổi, vì thế được sự phụ cực kỳ coi trọng, dốc lòng bồi dưỡng.