Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2612: Người Trong Mộng (2)



Trên Thiên Khí sơn, từ trong khe hở kia bị Hậu Khanh đánh vỡ còn không ngừng trào ra cương thi, giống như một cánh quân lớn, không ngừng lao tới chiến trường. Tuy ở trong mắt đám người Tứ Bảo, bọn cương thi này đều là sinh linh cấp thấp, giết chết một con trong bọn chúng không khác gì giẫm chết một con kiến, nhưng, khiến nhiều quá, cũng vẫn rất đáng sợ.

Đám người Tứ Bảo canh giữ ở đầu đường Thiên Khí sơn đi thông đỉnh núi, đứng thành một vòng tròn, nhất trí đối ngoại, bắt đầu biến công thành thủ, không ngừng chém giết đám cương thi chen chúc tới.

“Tạm thời còn có thể khống chế cục diện, nhưng tiếp tục như vậy, sớm muộn gì không chống đỡ được.” Lão Quách vừa nói, vừa điểm họa một cây “pháo”, ném tới trong đám cương thi đối diện, nổ bay một mảng.

Đây là hắn trước đó đột phát ý tưởng kỳ lạ, lợi dụng các tài liệu Thanh Khâu sơn chuẩn bị cho hắn, điều phối tổ hợp thành thuốc nổ, uy lực to lớn, vốn muốn dùng để nổ phá, kết quả thu được hiệu quả kỳ diệu ở trong chiến đấu.

“Chống đỡ một lúc đi, chờ bọn Thiếu Dương xuống. Tôi tin tưởng cậu ấy khẳng định có thể đem em gái lãnh vũ (đọc giống Lãnh Ngọc) mang về.” Tứ Bảo bơm hơi cho mọi người.

Ở cách đó không xa, bọn cương thi kia cũng hướng tới xe quỷ tràn đi.

Ba người trên xe quỷ không nhúc nhích, từ trong xe quỷ không ngừng trào ra từng làn khí đen, đem xe quỷ bao vây ở trong, lũ cương thi kia mặc kệ tu vi như thế nào, một khi tiến vào trong phạm vi quỷ khí, thân thể lập tức hòa tan thành một đống máu.

“Sư phụ, lúc trước bọn họ lưỡng lại câu thương, Cơ hội tốt như vậy, ngài vì sao không ra tay, đem thi vương và yêu vương cùng nhau bắt giết, quả thực dễ như trở bàn tay mà!” Xích Nguyệt La Sát có chút oán giận lẩm bẩm.

Qua thật lâu sau, thanh âm Hữu Quân mới từ trong xe quy truyền ra, lặng lẽ nói: “Thi vương, căn bản không ở đây."

Cái gì?

Xích Nguyệt La Sát và Mộc Lạc chân nhân nhìn nhau, không hiểu Hữu Quân vì sao nói như vậy.

“Nơi này, là một đạo thi linh của hắn, chân thân hắn không ở đây, bắt giết hắn, lại có tác dụng gì? Đám người yêu vương nếu chết, ba người chúng ta liền phải đối mặt thi vương, ở trên Thiên Khí sơn, lại có mấy phần thắng?”

“Cho nên...”

“Yên lặng xem biến hóa.”

Đỉnh núi, Diệp Thiếu Dương cuối cùng thấy rõ gương mặt người tới, thật sự là quá quen thuộc: người này không phải ai khác, mà là sư huynh Hồ Vượng của Nhuế Lãnh Ngọc, thằng cha này mất tích thời gian dài, thế mà lại đến Linh Giới lăn lộn!

“Ngươi đừng quên, ta là quỷ thi.”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ, một lần cuối cùng thấy hắn, là giúp hắn đối phó con Medusa kia,

sau khi giết con Medusa lừa gạt hắn, Hồ Vượng lúc ấy cũng mất tích, từ đó về sau không biết tung tích.

“Nơi này là Linh Giới, đại bản doanh Thị tộc, mà nay Thi tộc đang cường công Không Giới, ta gã quỷ thi này tự nhiên nên đến cống hiến...”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, phun ra ba chữ: “Đừng nói nhảm.”

Hồ Vượng cười cười, nói: “Nếu không phải như vậy, sao có thể lấy được thi vương tín nhiệm, tiếp cận Lãnh Ngọc?”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, nháy mắt đã hiểu. Hồ Vượng lại tiến lên, túm cổ áo hắn, hung tợn nói: “Diệp Thiếu Dương người tên bại hoại, ta từng nói với người như thế nào, sự muội ta đã theo người, người nên đối với nó thật tốt, người xem xem ngươi là làm như thế nào! Người thực bắt nạt nhà mẹ đẻ em ấy không có ai sao!”

Diệp Thiếu Dương bị hắn chất vấn, mặt đầy sự áy náy, nói không ra lời.

Hồ Vượng buông hắn ra, lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ta cũng không nhiều lời với ngươi, ta biết mở phong ấn này ra như thế nào, người đi vào đem Lãnh Ngọc cứu ra, mau mang theo em ấy rời khỏi!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra tại chỗ.

“Ngươi... Ngươi sao có thể có cách mở ra phong ấn?”

Hồ Vượng mỉm cười, “Binh lực Thiên Khí son, tám chín phần mười đều đã bị điều đi tiền tuyến, thi vương không có ai để dùng, ta lại khổ tâm luồn cúi thật lâu, được hắn tín nhiệm, ở trước khi các ngươi đến, hắn đã làm sẵn mai phục, nhưng cũng lo lắng sẽ sinh ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy đem pháp môn mở ra phong ấn cấm địa truyền cho ta... Nếu thật sự đến một bước đó, Thiên Khí son khó giữ được, hắn bảo ta mang theo Lãnh Ngọc chạy vào sâu trong Thiên Khí son trốn, miến cho Thiên Khí sơn bị các ngươi chiếm lĩnh, cho dù các ngươi không mở được cấm địa, Lãnh Ngọc cũng sẽ kẹt mãi ở bên trong không ra được, hắn không muốn để cho Lãnh Ngọc lo lắng hãi hùng.”

“Hắn trái lại rất biết quan tâm người ta nhỉ.” Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.

Tiểu Cửu nhìn Hồ Vượng, nói: “Hậu Khanh an bài như vậy, thật ra có thể lý giải, hắn luôn luôn đa mưu túc trí, bất cứ chuyện gì cũng phải giữ lại một chiều, chỉ là... Vì sao tìm người người ngoài này đến chấp hành?”

Hồ Vượng nói: “Ta không phải nói rồi sao, hắn nay không có người để dùng, hơn nữa ta đã làm rất nhiều việc, lấy được hắn tín nhiệm, hắn tin tưởng ta không có khả năng phản bội hắn.”

“Vì sao?” Tiểu Cửu áp sát từng chi tiết.

Hồ Vượng hơi cúi đầu, nói: “Ngươi hoài nghi ta sao?”

Diệp Thiếu Dương ngăn Tiểu Cửu, nói: “Ta không nghi ngờ ngươi, ngươi dù sao cũng là sư huynh của Lãnh Ngọc, ngươi nếu có thể mở được phong ấn thì nhanh chút!”

Hồ Vượng cũng không chậm trễ nữa, tới trước tháp đá, cắt qua bàn tay, để thi huyết chảy ra, sau đó dán ở trên một vách ngăn vô hình kia, chỉ tích tắc, khí đen dâng trào, ba người đều cảm giác được khí tràng chung quanh biến hóa.

“Thiếu Dương, ta nhắc nhở các ngươi, ở cấm địa Thị tộc, tuyệt đối đừng làm phép, tuyệt đối đừng bất cứ khí tức nào lưu động, đều sẽ sinh ra kích thích đối với máu Tượng Thần, nhỡ đâu máu Tương Thần mất đi khống chế, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, có thể toàn bộ Linh Giới đều sẽ trở thành một biển lửa...”

“Vậy không phải càng tốt sao, đem đại bản doanh cương thi thiêu hủy.”

Hồ Vượng kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi đang nói cái gì, đến lúc đó bọn cương thi đều bị đuổi tới Không Giới, đập nội dìm thuyền, liên quân Không Giới nhất định có thể thắng?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Ta là không tin một mình Tương Thần -- còn là Tương Thần đã chết, có thể có năng lượng như vậy. Được rồi người nhanh lên, ta chỉ cần cứu Lãnh Ngọc, những việc đó đều không liên quan tới ta, ta sẽ không đi phá hoại cái gì!”

Vách ngăn trên tháp đá lóe lên một lần, một luồng hơi thở hướng phụ cận đẩy ra, ba người đột nhiên cảm thấy dưới chân trống trơn, trực tiếp rơi xuống, chỉ trong tích tắc ngã xuống trên mặt đất.

Diệp Thiếu Dương là người đầu tiên đứng lên, quay đầu nhìn lại. Nơi này giống như thế giới trong gương của mình, chỉ có một khối không gian ở giữa, bốn phía đều là một mảng hỗn độn khí xám xịt,

chính giữa không gian này một ngọn núi đứng sừng sững, bên trên không ngừng chảy xuống chất lỏng màu đỏ, tản ra mùi thi huyết nồng đậm.

“Lãnh Ngọc?” Diệp Thiếu Dương phóng mắt thấy bốn phía không có ai, lớn tiếng gọi, quay đầu hỏi Hồ Vượng: “Ngươi không phải nói Lãnh Ngọc ở đây sao, người đâu?”

“Ta lại chưa từng thật sự tiến vào..." Hồ Vượng cũng là vẻ mặt ngây dại.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng, lòng trầm xuống: chẳng lẽ, Lãnh Ngọc bị Hậu Khanh mang đi rồi? Lấy mưu kế của Hậu Khanh, trái lại cũng không phải không có khả năng. Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến, Lãnh Ngọc lúc trước thông qua mệnh kết khấu từng câu thông cùng mình ở trong thần thức, từng nói cô ấy ở ngay nơi này... Có lẽ ở trên núi?

Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương hướng tới ngọn núi ở giữa kia bước đi. Lúc này, một bóng người,