Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2713: Loạn Tượng (1)



Tạ Vũ Tình mới xem được đoạn đầu thì tắt clip đi, tuy gần đây chương trình tám chuyện này rất hot, bản thân cô lại là người thích theo dõi scandal, nhưng mà giờ phút này, cô căn bản không có tâm tư xem cái này, phải nói là, không có tâm tư xem bất cứ thứ gì.

Tạ Vũ Tình yên lặng đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ra phía ngoài một hồi, sau đó xoay người, nói với Tuyết Kỳ đang ăn kem ly nói: “Tuyết Kỳ, cô nói...”

“Thiếu Dương sẽ trở về.”

“Ta vẫn chưa có hỏi mà!” Tạ Vũ Tình cãi lại.

com

Ánh mắt Tuyết Kỳ rời khỏi màn hình ti vi, liếc mắt với cô nói: “Hôm nay cô đã hỏi mười hai lần, cô vừa mở miệng tôiđã biết cô muốn hỏi cái gì, cho nên mới an ủi cô a, muốn ôm một cái không?”

Tạ Vũ Tình cả giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, hắn cũng là chủ nhân cô a, sao cô có thể không chút lo lắng!”

“Ai nói không lo lắng a, nhưng mà ta lo lắng cũng không ích gì, hơn nữa hắn chỉ là mất tích, cũng không phải đã chết.”

Chữ “chết này khiến cho Tạ Vũ Tình trong lòng run lên, tự mình an ủi nói: “Không đâu, hắn tuyệt đối sẽ không chết.”

“Đúng vậy. Đã xảy ra nhiều sóng to gió lớn, ta tất nhiên tin tưởng hắn nhất định sẽ trở về.”

“Nhưng mà, hắn đã mất tích hai ngày...”

Một ngày trước, bên Lão Quách truyền đến tin tức, Diệp Thiếu Dương mất tích ở trong cổ mộ, sau đó, đoàn người hỗn loạn, Chu Tĩnh Như trước tiên liền cùng nhóm Trường Tiểu Nhị đi tới bên đó, Cô cũng muốn đi, nhưng mà Lão Quách tỏ vẻ, phải có người lưu thủ ở Thạch Thành, vạn nhất Diệp Thiếu Dương từ không gian khác đi ra (tuy nhiên cô không hiểu rõ ràng ý tứ của những lời này), rất Có khả năng sẽ đến Thạch Thành.

Tạ Vũ Tình lúc này mới canh giữ ở Thạch Thành, khốn khổ chờ đợi tin tức.

Tuyết Kỳ ăn xong kem ly, đi qua an ủi cô vài câu, Tạ Vũ Tình cảm thấy khá hơn, quyết định đi ra ngoài một chút, làm chút chuyện để mình phân tâm, vì thế một mình xuống lầu, đi khỏi chung cư, tới siêu thị bên ngoài.

Không hiểu sao lại mua một đống đồ, lúc tính tiền, Tạ Vũ Tình đột nhiên cảm thấy giống như có người ở sau lưng nhìn mình, đột nhiên quay đầu, một bóng người thấp thoáng trong quầy hàng, cô cũng không thể xác định là mình nghĩ nhiều hay là như thế nào, nhìn một hồi không có gì dị thường, vì thế tính tiền rồi về. Về nhà dọc theo đường đi, cảm giác bị người ta nhìn trộm này vẫn tồn tại, Tạ Vũ Tình liên tiếp quay đầu, lại không tìm được mục tiêu ở đâu.

Tiến vào hành lang, Tạ Vũ Tình làm một quyết định lớn mật, cô tránh ở chỗ rẽ, vẫn không nhúc nhích, đợi tầm hai phút, một cái bóng từ bên ngoài hành lang chiếu vào, chậm rãi tới gần. Đã có thể nghe thấy tiếng bước chân.

Tạ Vũ Tình nhẹ nhàng thở ra, có tiếng bước chân, thì chính là nhân loại, chỉ cần là nhân loại, như vậy thì không có gì đáng sợ. Tạ Vũ Tình buông lỏng diệt linh định trong túi quần, chờ tiếng bước chân tới gần, lao nhanh tới, chủ động ra tay trước, một tay nắm lấy cổ người kia, đồng thời ánh mắt hướng tới mặt hắn.

Sau đó, cô sợ ngay cả người.

Vài giây sau, cô mở miệng, hít một hơi, thất thanh kêu lên: “Thiếu Dương!”

Lại có thể là Diệp Thiếu Dương!

Diệp Thiếu Dương bị cô bóp cổ, trên mặt mang theo nụ cười để tiện, nhìn cô.

Giờ khắc này, Tạ Vũ Tình cảm giác khuôn mặt Diệp Thiếu Dương rất thân thuộc.

“Thiếu Dương! Đồ chết tiệt, cậu đi đâu!” Tạ Vũ Tình nép vào lòng hắn, thất thanh khóc lên.

Diệp Thiếu Dương ôm cô, thân thể đang run nhè nhẹ.

“Tôiđã trở lại.” Diệp Thiếu Dương vùi đầu vào trong mái tóc dài của cô, dùng sức hít một hơi.

Đúng vậy, hắn đã trở lại. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn rốt cuộc... đợi được cơ hội này, sau đó, đến đây.

Tạ Vũ Tình ôm chặt hắn, mất một hồi lâu, cuối cùng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, đưa tay nhéo nhéo mặt hắn, nói: “Trước tiên theo tôi trở về, Tuyết Kỳ còn đ

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, “Tôi không thể đi lên, tôi không thể để người ta biết tôi đã trở về.”

“Vì sao!”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Một lời khó nói hết, hiện tại, bọn họ đều cho là tôi bị nhốt ở trong cổ mộ, ngay cả Thánh Linh hội cũng cho là như vậy, tôi vụng trộm trở về, có thể tránh tai mắt, làm rất nhiều chuyện.”

Tạ Vũ Tình giật mình, nói: “Bọn họ biết cậu trở về sao?”

“Không ai biết, hiện tại chỉ có một mình chỉ biết. Chị đi lái xe, nói với Tuyết Kỳ phải ra ngoài một chuyển, đưa tôi,ề nhà.”

Tạ Vũ Tình sửng sốt một hồi, để cho hắn chờ, trở về lấy cái chìa khóa.

“Này!”

Thời điểm cô tiến vào thang máy, Diệp Thiếu Dương lại gọi cô lại.

“Cố gắng giả vờ tự nhiên một chút.” Diệp Thiếu Dương cười cười với cô, “Còn nữa, tôi thật sự rất nhớ chị.”

Tạ Vũ Tình sắc mặt đỏ lên, đi vào thang máy, cũng mỉm cười với hắn, “Mặc kệ thế nào, cậu trở về là tốt rồi, tôi rất vui đó.”

Lát sau, Tạ Vũ Tình cầm chìa khóa xe, gặp Diệp Thiếu Dương ở lầu một, trực tiếp đi thang máy tới garage dưới tầng hầm, lên xe rồi, Diệp Thiếu Dương chỉ thị cô lái xe đưa mình về nhà.

“Bọn Tứ Bảo đâu? Đều đã trở lại sao?”

“Không có, chỉ có một mình tôi trở lại.”

Tạ Vũ Tình nghe xong, giật mình nhìn hắn.

“Yên tâm đi, bọn họ không có nguy hiểm. Tôi vụng trộm lặn ra, là vì kế hoạch của tôi.”

Tạ Vũ Tình gật gật đầu. Diệp Thiếu Dương nói như vậy, cũng khiến cô hoàn toàn yên tâm, dù sao cô biết Diệp Thiếu Dương không phải loại người bỏ mặc bạn bè, nếu hắn có thể thả bọn họ ở trong cổ mộ, như vậy bọn họ nhất định là an toàn.

“Trong cổ mộ, đến cùng là địa phương nào, vì sao bọn họ tìm không thấy cậu?”

“Là một không gian khác.”

Tạ Vũ Tình dò xét nhìn hắn một cái.

“Tôi giải thích không rõ.”

“Giống như sơn hà xã tắc đồ sao?”

“Không khác mấy.”

“Ồ ồ, vậy tôi biết rồi.” Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút, nói, “Tình Như bọn họ đều đi Thừa Đức, bọn họ đều thực sốt ruột, cậu xác định không nói với bọn họ một tiếng sao, dù sao bọn họ cũng sẽ không nói ra.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Không giống nhau, nếu bọn họ biết, theo bản năng cũng sẽ biểu hiện ra ngoài, hiện tại tôi cần chính là toàn bộ mọi người không phát hiện được tôi đã đi ra rồi. Người đầu tiên tôi tìm đến là chị.”

Tạ Vũ Tình sắc mặt hơi hơi đỏ lên, mặc kệ nói như thế nào, thân là con gái, nghe những lời thế này đều thực vui vẻ.

Nếu Diệp Thiếu Dương quyết định không nói, nhất định có lý do của mình, Tạ Vũ Tình cũng không thật cưỡng cầu, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn tính toán nhỏ nhặt.

“Hiện tại cậu về nhà làm cái gì?”

“Tìm Sơn hải ấn.” Diệp Thiếu Dương day day huyệt Thái Dương, “Tôi ở trong cổ mộ đánh một trận, mất đi rất nhiều ký ức, rất nhiều việc ta không nhớ được. Chuyện này. Tôi có từng nói với chị, son hải ẩn ở đâu hay không?”

Tạ Vũ Tình đờ đẫn lắc đầu, “Không có a, hình như tôi chưa từng nghe câu nói, ngay cả chính cậu cũng không biết son hải khắc ở đâu sao.” Tạ Vũ Tình cũng không có hỏi hắn tìm sơn hải ấn làm cái gì, chuyện về phương diện tróc quỷ hàng yêu, cô cũng không hiểu.

Diệp Thiếu Dương cau mày, có vẻ rất là khó xử.

Lái xe vào đến nhà.

Diệp Thiếu Dương vừa vào cửa, lập tức lục tung tìm kiếm son hải ấn, kết quả không thu hoạch được gì.