Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 312: Tiệm thuốc đông y quỷ dị (2)



Diệp Thiếu Dương thu một ít đồ đạc rồi cùng Tiểu Mã ra ngoài, lái xe đến phố Nam Cốc. Từ đầu đường đã xuống xe đi bộ vào.

Đây là một con đường cổ, các tiệm ven đường gì cũng có bán, dòng người cũng không quá đông. Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa ước tính phong thủy, đi một mạch đến cuối đường thì đụng phải một tường chắn. Quay đầu nhìn lại thì thấy chính vì nguyên do con đường chết như thế này nên nơi đây gần như không có người qua lại, rất quạnh quẽ. Các tiệm xung quanh cửa đều đã đóng chặt, biển hiệu cũng loang lổ màu cổ xưa.

Ở góc đường, một tòa nhà nhỏ được xây lên bằng tường gạch khoan trông rất cũ kỹ, mấy cái cửa bằng gạch đá đều bị phá hỏng. Lầu một cửa rộng mở, phía trên có treo một biển hiệu rất cổ có viết “Dưỡng Nhân Đường” ba chữ thật to viết bằng bút lông.

”Chính là ở đây rồi” Tiểu Mã bĩu môi, “Còn nói là dưỡng nhân đường, tôi thấy đây rõ ràng là dưỡng quỷ đường”

Diệp Thiếu Dương trừng hắn một cái, nói “Sau khi bước vào cậu biết phải làm gì rồi chứ?”

”Biết rồi, mượn WC cái, sẵn tiện quan sát địa hình”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, cất bước đi vào, nhìn qua nhìn lại xung quanh. Nơi này không lớn lắm, cách bài trí cũng giống với những tiệm thuốc Đông y bình thường, một dãy tủ thuốc dựa đứng vào tường, phía dưới là một cái quầy. Phía bên trái, là một cầu thang xoắn ốc lên lầu hai, bên phải là một bức rèm cửa.

Sau khi bước vào, Diệp Thiếu Dương đã lập tức cảm nhận được một tia quỷ khí. Sau đó trên vai bỗng nhiên bị chùn xuống, cảm giác giống như có thứ gì đó đang bò lên. Nhưng hắn lại không cố gắng xem thử thứ đó là gì, chỉ cảm giác thấy cái “thứ đó” trèo lên vai mình ngửi ngửi một chút, sau đó nhảy xuống mặt đất, chui vào phía quầy sau.

Trước khi nó chui vào, Diệp Thiếu Dương đã kịp thấy đó là một tiểu quỷ chỉ cao đến cẳng chân hắn, cả người phát ra màu xanh. Trong lòng hắn cảm thấy sốc, cái tiệm thuốc này không những dùng tiểu quỷ để trông nhà, hơn nữa còn rõ ràng là để phòng bị mỗi khi có pháp sư đến. Hắn cảm thấy âm thầm vui mừng vì trước khi tới đây đã dùng lá ngải diệp thảo trừ đi khí tức pháp sư trên thân người. Lại còn sau khi vào cửa đã thu khí lại, thật là anh minh vô cùng!

Tiểu quỷ này không phát hiện mình là pháp sư nên đã chạy về rồi.

Diệp Thiếu Dương tiến đến trước quầy thuốc, nhìn xung quanh đánh giá một chút thì thấy có một ông già để râu dê, gầy đến nỗi da bọc xương, đang dựa vào một cái ghế gỗ mơ màng, đầu ngả sang một bên tựa hồ như đã ngủ say rồi. Trong lòng lão ôm một cái máy ghi âm cũ kĩ đang phát Bình thư “Nhạc Phi truyền” trong có vẻ có chút gì đó phong cách tiên phong, đạo cốt.

Diệp Thiếu Dương trong lòng cười nhàn nhạt, gõ gõ lên mặt bàn, dùng giọng cấp thiết la to “Wei wei, Lão tiên sinh, tỉnh dậy đi”

Phải kêu liền mấy tiến thì lão ta mới chịu mở mắt, đôi con ngươi đục ngầu, nhìn Diệp Thiếu Dương đánh giá trên dưới.

”Tiên sinh, tôi đến để bốc thuốc” Diệp Thiếu Dương cười khách sáo, trong lòng nghĩ “Ta để cho ngươi giả vờ, một ngày nào đó ta sẽ bóp chết ngươi lão cương thi à”

Lão già có một chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, do dự hỏi “Bốc thuốc gì?”

”Có Thủy Tinh Lan không?”

Lão già ngẩn người “Cậu muốn trị bạch hầu à?”

Diệp Thiếu Dương hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, “Lão tiên sinh biết không, tôi có người thân bị bệnh bạch hầu, đều uống rất nhiều thuốc nhưng không khỏi. Có một đại phu cho tôi một phương thuốc cổ truyền nói là có loại thuốc tên Thủy Tinh Lan có thể chữa được. Có điều tôi đã lục tung hết cả Thạch Thành này rồi nhưng đều tìm không ra a, hôm nay đến đây là muốn thử vận may...”

Hoài nghi trong mắt của lão già biến mất, lắc đầu nói “Thủy Tinh Lan chỉ có ở nơi âm sinh núi cao, so với Tuyết Liên (hoa sen tuyết) còn khó kiếm hơn, tiệm thuốc nhỏ của tôi thì làm sao mà có được. Cậu cũng đừng phí sức, tới chỗ khác mua đi”

”Cảm ơn Lão tiên sinh đã nhắc nhở” Diệp Thiếu Dương thở dài thật mạnh, lục tìm đơn thuốc đã kê trước đó rồi đưa qua “Vậy xin Lão tiên sinh hãy bốc những vị thuốc này, cứu người gấp đi”

Lão già mở đơn thuốc ra xem nhìn thấy những thứ trên đó viết là Huyền sâm, rễ bản lam, sơn đậu căn, hoa kim ngân, cây đầu xuân... Đây quả thật là phương thuốc trị bạch hầu, tia nghi hoặc cuối cùng trong lòng cũng biến mất liền đứng dậy đến quầy để bốc thuốc.

”Ai ya, chỗ này không có nhà vệ sinh sao?” Tiểu Mã ôm bụng kêu lên.

Diệp Thiếu Dương quay đầu trừng hắn một cái “Đi ra ngoài tìm đi!”

”Không kịp nữa rồi! tôi bị đau bụng!” Tiểu Mã biểu hiện vẽ mặt thống khổ nhìn qua nhìn lại tìm kiếm “Lão tiên sinh, nhà vệ sinh ở phía sau nhỉ? Cho tôi mượn dùng một chút được không?”

”Nhà vệ sinh không dùng cho người ngoài” Lão già quay người định ngăn lại thì Tiểu Mã đã chạy loạn vào rèm cửa phia sau. Lão già đành vậy, tiếp tục bốc thuốc.

Sau một hồi chờ đợi, thuốc cũng đã bốc xong, Tiểu Mã cũng đi ra nhếch miệng cười nói lời cảm ơn với lão già rồi cùng với Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài.

”Cái này...” Tiểu Mã vừa mới nói một chữ.

Diệp Thiếu Dương ngay lập tức sử dụng ánh mắt lặng lẽ nhìn hắn, thở dài nói “Chỉ có thể đi chỗ khác xem thôi”

Tiểu Mã hiểu ý cũng không nói nhiều nữa.

Hai người đi một hơi ra phố, Diệp Thiếu Dương thở dài nhẹ nhõm, đứng ở ven đường âm thầm mắng một tiếng “Họ Hồ này thật sự có thể nghĩ ra cách tìm một lão quỷ để trông cửa!”

”Qủy?” Tiểu Mã sửng sốt “ Ý cậu lão già đó là quỷ? Không phải chứ?”

”Là một khối quỷ thi, bề ngoài đương nhiên nhìn không ra”

Tiểu Mã hít một hơi thật sâu, nhớ lại một lượt những hành động của Lão già ban nãy dường như không có điểm nào bất thường, nói “Không phải chứ, quỷ làm sao có thể xem được đơn thuốc?”

”Điều này cũng có gì đặc biệt đâu cơ chứ, có thể trước khi chết ông ta là một thầy thuốc”

Tiểu Mã nghĩ một hồi, buồn bực nói “Tại sao nhất định phải tìm một quỷ thi để trông cửa hàng chứ? Hơn nữa nghe lão già đó nói chuyện cũng rõ ràng, tay chân cũng nhanh nhẹn, không giống như những quỷ thi mà ta đã gặp trước đây a?”

”Không phải nhất định phải tìm quỷ thi trông cửa hàng, mà là ở chỗ đó quỷ khí quá đậm, người sống ở đó lâu ngày nhất định phải chết không nghi ngờ gì nữa”

”Lão ấy hoạt động như thường là vì tiệm thuốc đó có quỷ khí bất tận cung cấp cho lão ta hấp thu tu luyện đương nhiên là rất thoải mái rồi. Lão quỷ này là thi ma có cấp bậc“. Diệp Thiếu Dương lắc đầu thở dài“Nhìn thấy thi ma và du hồn mà không thể bắt, điều này thật không sảng khoái mấy”

Tiểu Mã ngạc nhiên “Ở đâu lại xuất hiện một u hồn nữa?”

”Trong quầy thuốc có hai con. Lúc nãy tôi không để cậu nói chuyện là vì lúc chúng ta ra cửa, chúng nó nhìn chằm chằm chúng ta ở phía sau”

”Đệch, chỗ đó là quỷ sào à?” Tiểu Mã cảm khái nói.

”Không khác là mấy” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng về phía góc đường một cái, nói “Con đường này chính là dựa vào quy luật phong thủy để xây nên, cái tiểu lâu đó là ở âm huyệt nhãn thượng. Âm khí vốn dĩ đã mạnh rồi, bọn chúng chọn nơi này để làm hang ổ chính là nhìn trúng điểm này. Đúng rồi, phía sau cái rèm cửa đó có gì vậy?”

”Một lối đi nhỏ, dài gần ba mét, đối diện là kho dược liệu, cửa không có khóa, tôi làm bộ tìm WC để đi vào, một phòng chỉ toàn là thuốc, phòng đó không nhỏ, bằng nửa cái phòng học”

Diệp Thiếu Dương liếc hắn “Ai mà biết nửa gian phòng học là bao to chứ, nói cụ thể xíu đi”

Tiểu Mã gãi gãi đầu “Chắc là hai mươi mét vuông đó, cậu hỏi rõ như vậy để làm gì chứ?”

”Phí lời, tôi chỉ muốn tính xem nơi đó có căn phòng nào mờ ám không. Phòng vệ sinh thì sao?”