Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 668: Tập thể hy sinh (2) 



Trong lòng Diệp Thiếu Dương liền trầm xuống, thì ra U linh lộ được làm vì lý do này, thảo nào Ngô Hải Binh luôn tìm cách tránh né, nói hươu nói vượn, như vậy xem ra, nữ quỷ mà mình gặp được hôm đó, có lẽ chính là…… Tử Nguyệt? Đỗ Hổ nói tiếp: “Sau đó trường học đến kỳ nghỉ, ta đã về nhà, trải qua sự kiện đó, ta không thể nào học ở đó nữa, người nhà đành phải nộp đơn xin nghỉ tạm một thời gian, trường học phê chuẩn, suốt một năm, ta tự nhốt mình trong phòng, không ra khỏi cửa, sau đó nghe nói trường học đã gió yên sóng lặng, mọi việc đều qua đi, cũng không còn tin đồn gì về quỷ nữa.

Đến lúc tốt nghiệp, trường học cũng không gọi ta về làm bài kiểm tra, mà trực tiếp phát luôn bằng tốt nghiệp, sau này ta đi làm, lấy vợ sinh con, chẳng mấy chốc đã qua mười năm, lòng ta vẫn luôn không quên được chuyện này, rồi có người vô tình tìm được con đường nhỏ trên núi kia, ta cũng muốn đi tế bái cô ấy, dù chuyện có thế nào, thì cô ấy cũng đã cứu mạng ta.

Một mình ta lên núi, tìm được con đường nhỏ đó, nhưng không thể tìm được mộ phần của cô ấy, đành phải hoá vàng mã ở đầu đường, cũng không có phát sinh tình huống nào, nên ta cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, muốn đi thăm lại trường học một chút, lúc ấy toà nhà số 3 vẫn chưa bị phong tỏa, ta lên lầu đi tới phòng học 408, cửa đã bị khoá chặt, ta đứng ngoài cửa một hồi, quay người lại thì thấy Lâm Du, là vợ của một bạn học nam tử vong năm đó.

Cô ta lạnh lùng chất vấn ta, vì sao năm đó tất cả mọi người đều chết, nhưng ta lại không có chuyện gì, ta không trả lời được.

Cô ta bỗng biến thành bộ dáng khủng bố, muốn giết chết ta, nhưng mà cái trang sức trên người ta toả ra kim quang, chấn lui cô ta lại, ta liền chạy như bay xuống lầu, còn nghe được âm thanh oán hận của cô ta, nói sẽ làm ta phải trả giá lớn, khi ta xuống đến lầu một, thì đột nhiên té ngã một cái, lúc tỉnh dậy hai mắt đã không thấy rõ, càng về sau càng nghiêm trọng, còn mắc phải chứng si ngốc……”

Rốt cuộc Đỗ Hổ cũng nói xong chuyện mình đã trải qua, mấy người Diệp Thiếu Dương nhất thời trầm mặc, không nói nên lời, sâu trong nội tâm chấn động không thôi.

Ai cũng không thể ngờ, vụ án tự sát hàng loạt năm đó, dĩ nhiên là vì trấn áp cương thi trong cổ mộ.

Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi nghĩ lại lời nói của Ngô Hai Binh xem, hắn nói Tử Nguyệt là kiến trúc sư thiết kế toà nhà, chắc chắn muốn che giấu chân tướng của sự việc, rốt cuộc năm đó chú của hắn là hiệu trưởng, tất cả đều do ông ta chủ trì, bắt nhiều người phải tự sát như vậy, cũng là một loại tội phạm, tuy đã qua thời gian truy tố, nhưng cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nên hắn chẳng nói ra……”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu.

Tạ Vũ Tình nói tiếp: “Nhưng nếu căn cứ theo những gì Đỗ bá bá vừa nói, thì lời nói của Ngô Hải Binh, ngoại trừ câu chuyện về Tử Nguyệt phần lớn đã bị sửa chữa, còn lại chắc là đều là sự thật, chẳng qua……”

Tạ Vũ Tình liếc mắt nhìn Đỗ Hổ một cái, nói, “Có một số việc, đến bây giờ có lẽ bác Đỗ vẫn chẳng hay biết gì.”

Đỗ Hổ mẫn cảm, lập tức hỏi xem cô muốn ám chỉ cái gì.

Tạ Vũ Tình nhìn sang Diệp Thiếu Dương, “Ngươi biết ta muốn nói gì, giúp ta nói đi.”

“Toà nhà giải phẫu kia, hẳn là giống như Ngô Hải Binh nói, được xây dựng để trấn áp cương thi, nhưng hắn đã nói ít đi một phần, đó chính là tự sát hiến tế.

Theo tình huống hiện tại mà chúng ta biết, việc xây sửa lại toà nhà thành linh đường chứa quan tài, hẳn là vì không trấn áp được cương thi phía dưới, cho nên bắt buộc phải hiến tế.

Hẳn là trước khi toà nhà được xây dựng, Ngô Nhạc Ý cùng tên pháp sư Thái Lan kia đã định ra toàn bộ kế hoạch hoàn hảo, bằng không sẽ không xây khu nhà thành dáng vẻ đó, chỉ là lúc ấy có hay không đã chọn sẵn người hy sinh rồi, cũng không biết được, có khả năng là đã tính trước rồi.”

Đỗ Hổ nghe xong lời này, nhịn không được cười thảm: “Thì ra mọi chuyện là âm mưu đã được tính sẵn.”

Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương, âm thanh mang theo cảm khái nói: “Ép buộc bốn mươi chín người phải tự sát tập thể…… Điều này thật là đáng sợ, Thiếu Dương, đây có phải là trận pháp của Đạo gia các ngươi không?”

“Không phải!”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, quát, “ Đạo gia chúng ta sao có thể làm ra mấy chuyện này? Giết người để cứu người, thì cứu người có ích lợi gì?”

Suy nghĩ một hồi nói: “Tám phần là vu thuật Nam Dương nào đó, Nam Dương có tam thuật: đông thuật, cổ độc, hàng đầu.

Rất nhiều pháp thuật hiện nay thực ra được diễn sinh từ pháp thuật trong quá khứ, nguyên lý giống nhau, bọn họ làm phép cũng lấy Tứ tượng, Ngũ hành, Cửu cung, Bát quái làm cơ sở, trong pháp thuật, số bảy chính là gốc rễ, cho dù là Bắc đẩu thất tinh, hay Nhị thập bát tinh tú, cũng đều lấy số bảy là trung tâm.

Bảy bảy bốn mươi chín, chính là tung hoành bốn hàng, có thể hình thành một trận pháp cực mạnh, nhưng nếu giết người, thì trận pháp này sẽ trở thành một loại hình thức hiến tế, người tự sát mà chết, đúng là có thể sinh ra oán khí cực mạnh, Tử Nguyệt nói mọi người sẽ trở thành lệ quỷ, cũng không phải vậy, bởi hình thức hiến tế này sẽ rút oán khí trong người, ngưng tụ thành một cỗ lực lượng cực mạnh, dĩ nhiên là bị pháp sư Thái Lan kia dùng để trấn áp cương thi……”

Tạ Vũ Tình nghe hắn nói xong, nhẹ nhàng “À”

một tiếng, lẩm bẩm nói: “Tuy ta không hiểu, nhưng có thể hoàn thành nghi thức khổng lồ như vậy, tên pháp sư Thái Lan kia chắc là rất lợi hại?”

“Ít nhất cũng là một vu khôi.”

“Đó là cái gì?”

“Cấp bậc của vu sư được chia thành: Than nhân, vu chúc, vu linh, vu khôi, vu tiên.

Đại Vu Tiên có ba gia tộc lớn, trong đó hai gia tộc đều ở trong nước, chính là gia tộc của Tiểu Tuệ,”

Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nói, “À, ta muốn nói tới Đàm Tiểu Tuệ thật sự.

Ngoài ra, còn có một gia tộc vu thuật ở Nam Dương, bộ rễ khổng lồ, chia ra làm rất nhiều tôn giáo cùng phe phái, được xưng ‘ Tam giáo lục bộ thập nhị chi ’, có rất nhiều người là hắc vu sư, thậm chí huyết vu.”

Tạ Vũ Tình gật đầu nói: “Theo như ngươi nói, thì tên pháp sư Thái Lan này cũng rất lợi hại.”

Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng: “Đã là dùng đến thuật hiến tế, đều là tà ma ngoại đạo!”

“Diệp tiên sinh,”

Đỗ Nghĩa đột nhiên nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Nghe ngươi nói chuyện, ngươi hẳn cũng là pháp sư, sự việc xảy ra gần đây ở Học viện Y khoa, ta cũng nghe nói được một ít, ta cũng xin ngươi không nên đi quản vào chuyện này, ngàn vạn lần không được giẫm lên vết xe đổ.”

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên hiểu ra trong lời nói của hắn có ẩn ý, hỏi: “Vì sao lại nói như vậy, sao ngươi lại biết gần đây Học viện Y khoa xảy ra chuyện gì?”

“Là Lý Hiếu Cường nói cho ta biết, hắn đã tới nhà ta rất nhiều lần, muốn tìm cha ta hỏi thăm tình huống, nhưng không thể làm cho ông ấy tỉnh táo.”

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh, thì ra là do Lý Hiếu Cường không đủ pháp lực, không thể nhìn thấy lũ quỷ ruồi phong mắt Đỗ Hổ, lập tức hỏi: “Hắn có nói cái gì với ngươi không?”

Đỗ Nghĩa nói: “Hắn đã cùng ta nói chuyện vài lần, gần đây nhất là khi trường học xuất hiện quỷ, hắn cũng đang điều tra chân tướng, sau đó còn xem ảnh của cha ta, bởi chuyện này cũng có quan hệ với cha, nên ta tương đối để ý, hai ngày trước có gọi điện thoại cho hắn hỏi thăm mọi chuyện thế nào, thì cảnh sát nhấc máy, nói là hắn đã chết…… Diệp tiên sinh, ta không hy vọng người xảy ra chuyện gì, những việc đó không liên quan đến người, nếu có giúp đỡ, ngàn vạn không thể làm thương tổn chính mình, tính mệnh của mình mới là trân quý nhất.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu cảm ơn.

Đỗ Hổ cũng khuyên nhủ: “Con trai ta nói rất đúng, chưa nói tới đám cương thi đó, đến Lâm Du cũng rất khó đối phó, ta chính là bị cô ta hại thành như ngày hôm nay.

À đúng rồi, cô ta lúc còn sống cũng là một pháp sư, nghe nói là đệ tử tục gia của Nga Mi, chúng ta khi đó lấy cho cô ấy ngoại hiệu kêu là ni cô, lúc xảy ra chuyện, cô ta cũng là bị buộc đến bất đắc dĩ, cũng không muốn nhảy lầu.”