Ba người theo hắn đi ra bên ngoài, Lâm Tiêu Hiền bảo bọn họ chờ, còn mình thì đi lái xe qua đây, chờ đến khi nhìn chiếc xe, ba người tức khắc há hốc mồm: Đây là một chiếc taxi cỡ nhỏ, cũ nát không thua gì xe cà tàng nhà Lão Quách.
“Quả nhiên là thầy nào trò nấy,”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hơn nữa còn là trò còn giỏi hơn thầy.”
Tứ Bảo cũng lắc đầu theo.
Xe chạy đến trước mặt, mấy người Diệp Thiếu Dương tiến đến, lúc kéo cửa xe mới phát hiện trên cửa xe có dán năm chữ “Tiệm quan tài Tiểu Lâm”
Diệp Thiếu Dương vô ngữ nói: “Ngươi dán mấy chữ này lên xe, không sợ đen đủi à.”
“Đây gọi là quảng cáo sống đó,”
Lâm Tiêu Hiền mặt mày hớn hở nói, “Các người xem hình dáng chiếc taxi này của ta, có phải giống như một cỗ quan tài hay không, kiểu xe này là do chính ta đặc biệt chỉnh sửa đó, chính là muốn có được hiệu quả này.”
Cuối cùng lại bổ sung một câu “Vẫn là do sư phụ ta dạy đó.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu, ô tô hình quan tài, lên xe chẳng khác nào chui vào quan tài, người nào còn dám ngồi vào.
“Đại cát đại lợi, không gì kiêng kỵ ”
Tứ Bảo lấy ra một hạt Bồ Đề, ở trước cửa xe vẽ vài vòng, lúc này mới bất đắc dĩ chui vào xe.
Dọc trên đường đi, Lâm Tiêu Hiền không ngừng hỏi Diệp Thiếu Dương một số vấn đề về đạo pháp, tuy mấy vấn đề này đối với Diệp Thiếu Dương xem ra chỉ là cơ bản của cơ bản, nhưng có thể thấy, Lão Quách ngoại trừ dạy hắn đóng quan tài ra, cũng đã dạy hắn một ít đạo pháp, hỏi ra mới biết, gia hỏa này quả nhiên cũng giống như Lão Quách, mở cửa hàng bán quan tài, còn làm thêm mấy việc khai quang trừ tà giúp người ta, hèn gì Lão Quách lại phái hắn tới đón mình, coi như là người một nhà.
Lâm Tiêu Hiền thật cẩn thận, không có hỏi quá nhiều về hành động đêm nay, điều này khiến Diệp Thiếu Dương rất vừa lòng, không phải không muốn cho hắn biết, mà là không muốn nghĩ sẽ làm hắn bị cuốn vào chuyện này.
Ra khỏi đường cao tốc, lúc gần đến dinh thự của Ngô Nhạc Ý, Diệp Thiếu Dương bảo Lâm Tiêu Hiền tắt đèn xe, giảm tốc độ, chạy xe đến ẩn trong bụi cỏ ven đường, sau đó mấy người mờ mẫm đi tới căn nhà nhỏ ban ngày đã tới.
Lâm Tiêu Hiền kỳ kèo muốn đi theo, rất là hưng phấn muốn kiến thức một chút về Câu Hồn Lệnh chính tông của Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương thấy cũng không có gì nguy hiểm, liền mang hắn theo, rốt cuộc hắn cũng lái xe đón đưa, để hắn một mình chờ trong xe cũng không thích hợp.
Mấy người đi vào căn nhà hoang kia, Diệp Thiếu Dương không hề chậm trễ, lập tức làm phép câu hồn, ba người còn lại đứng bên cạnh nhìn.
Diệp Thiếu Dương thiêu huỷ linh phù có ghi tên cùng ngày sinh của Ngô Nhạc Ý, niệm chú xong, đợi một hồi, một trận âm phong thổi tới, Diệp Thiếu Dương đột nhiên trợn trừng mắt, hai con ngươi trở nên đỏ như máu.
“Sao lại thế này!”
Nhuế Lãnh Ngọc nhận ra có gì đó không ổn, tiến đến bên tai hắn hỏi.
“Đã tìm được hồn phách của hắn, nhưng có người đã hạ cấm chế trong cơ thể hắn, nên tương đối phiền phức.”
“Nhất định là tên Vu sư kia,”
Tứ Bảo nói, “Hắn đoán được ngươi sẽ câu hồn, cho nên đã chuẩn bị trước rồi.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, “So với Đạo pháp chính tông, hắn thật đúng là muốn chết.”
Lập tức rút từ đai lưng ra một cây Đào Mộc Kiếm, đâm vào một ít tiền giấy, đặt lên trên pháp đàn, xông vào hương khói, miệng lạnh lùng niệm: “Triệu công hắc hổ, lục đinh lục giáp, thính ngã hào lệnh, cường câu sinh hồn, bất đắc hữu ngộ!”
Niệm xong, lấy một cây hương từ trên pháp đàn, cắm vào miệng mình, ngậm một miệng tro hương, sau đó lấy ra một lọ pháp thủy, uống một ngụm, phun lên trên Đào Mộc Kiếm, Đào Mộc Kiếm lập tức sáng lên một đạo kim quang.
Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Đào Mộc Kiếm, lăng không múa may vài cái, tay trái bấm quyết, ngón trỏ va ngón giữa ấn vào kiếm phong, vuốt một đường về phía trước, quát lớn: “Ra ngay cho ta!”
Một đạo thanh quang, theo tay của hắn, từ trên kiếm phong ngã lăn xuống dưới, hóa thành hình người, đúng là Ngô Nhạc Ý, ngồi dưới đất, mê man nhìn Diệp Thiếu Dương, sau đó nhanh chóng hiểu ra, trong ánh mắt không còn cái gì mà uy phong bê trên như ngày thường, run lên bần bật, việc này không liên quan gì bản thân ông ta, mà là một loại bản năng kính sợ của hồn phách đối với pháp sư.
Huống hồ Diệp Thiếu Dương lại là Thiên sư Mao Sơn, một khi làm phép, quỷ hồn thiên hạ đối mặt với hắn phải cung kính khiếp sợ.
“Ngô Nhạc Ý! Bổn Thiên sư câu hồn phách của ngươi, chỉ là hỏi mấy vấn đề, cứ trả lời đúng sự thật, xong việc sẽ thà ngươi về, Lương Đạo Sinh hiện tại đang ở đâu?”
“Ở, ở nhà của ta.”
hình thái hồn phách của Ngô Nhạc Ý cũng giống như quỷ hồn bình thường khác, đối diện với Diệp Thiếu Dương, sợ hãi rụt rè, trả lời đúng sự thật.
Quả nhiên là ở đó! Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, lại hỏi: “Hắn có tính toán gì không?”
Ngô Nhạc Ý vừa muốn trả lời, Diệp Thiếu Dương đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, phun ra một ngụm máu về phía trước, thân thể lảo đảo, dùng Đào Mộc Kiếm chống xuống đất, tiếp đó quỳ trên mặt đất.
Chuyện phát sinh rất là đột ngột, làm cho đám người Nhuế Lãnh Ngọc trở tay không kịp, vội vàng chạy tới kiểm tra, dưới ánh nến, toàn thân Diệp Thiếu Dương tản ra một lớp thanh quang, từng luồng khí lạnh toả ra, tựa xúc tu lạnh như băng.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, trên người hắn đã nổi lên một lớp sương lạnh.
Nhuế Lãnh Ngọc mở mí mắt của hắn, lập tức có một dòng dịch nhầy màu xanh chảy ra, liền thất thanh kêu lên: “Âm độc thật là lợi hại! Thiếu Dương, ngươi sao rồi?!”
Diệp Thiếu Dương cắn đầu lưỡi, nuốt một ngụm máu xuống bụng, bảo vệ tâm mạch, miễn cưỡng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thổ nạp điều tức.
“Trúng kế!”
Tứ Bảo vỗ mạnh vào đùi, “Lúc pháp sư câu hồn, lục thức trong cơ thể khai thông, hình thành một đạo linh kiều kết nối với hồn phách bị câu, tên vương bát đản này khẳng định đã lợi dụng hồn phách của lão già này, để hạ cổ Thiếu Dương!”
Nhuế Lãnh Ngọc vừa nghe xong liền luống cuống cả lên, nhìn toàn thân Diệp Thiếu Dương tỏa ra ngày càng nhiều sương lạnh, lẩm bẩm nói: “Cổ độc gì mà lợi hại vậy!”
“Thi độc của Cửu Âm Đông Nhân, nhất định đúng là nó, người thường dính phải chắc chắn sẽ chết, trong tình huống không phòng bị, dù có là pháp sư cũng không kháng lại được, hơn nữa Thiếu Dương lại bị trúng độc từ bên trong Kỳ Kinh Bát Mạch……”
Nhuế Lãnh Ngọc ngồi xuống, nhét một miếng vàng lá vào trong miệng hắn, sau đó lấy ra một chiếc bút chu sa hình thỏi son, vẽ vài nét lên trên mặt hắn, niệm chú giúp hắn loại bỏ thi độc.
“Phốc!”
Diệp Thiếu Dương lại phun ra một ngụm máu, lần này là máu đen, trong đó còn có một ít sâu bọ nhỏ đủ loại, bò trong ngụm máu đen, Nhuế Lãnh Ngọc vừa thấy liền biết, đây là cổ.
Có thể thông qua quỷ hồn mà phá giải pháp thuật của người khác, còn có thể lợi dụng quỷ hồn để hạ cổ, tu vi của tên Vu sư này, đích thực cường đại tới cực điểm.
Diệp Thiếu Dương mở mắt ra, bên trong hai mắt đã nổi lên một tầng chướng khí màu trắng, muốn mở miệng nói chuyện, lại phun ra một ngụm máu đen, cảm giác được trong cơ thể tựa hồ có vô số con sâu làm loạn trong kinh mạch, hắn dùng phương pháp Tiểu Chu Thiên để thổ nạp, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ tâm mạch, không bị công hãm, xem ra nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng xong đời.
Chẳng lẽ, lại chết như thế này? Không cam lòng, thực không cam lòng! Thiên sư huyết đã giết từng đám cổ trùng, nhưng lũ sâu này dường như vô cùng vô tận, tấn công liên tục không ngừng, cương khí trong cơ thể Diệp Thiếu Dương dần trở nên khô kiệt, tâm mạch chẳng mấy chốc sắp bị thất thủ.
Thổ nạp Tiểu Chu Thiên quả nhiên không thể đối phó được loại cổ thuật ác độc này…… Diệp Thiếu Dương không ngừng nôn ra máu, thần thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Đúng lúc này, trong nội tâm hắn vang lên một thanh âm: Đạo chi chân mệnh, hữu sinh vô tương, nan dịch tương thành...