Mấy đạo kiếm quang loé lên, chém nát mấy quỷ ảnh trước mặt, lần đầu tiên Nhuế Lãnh Ngọc sử dụng Tùng Văn Cổ Định Kiếm để chiến đấu, cảm thấy rất tốt, sau khi diệt sạch quỷ ảnh xung quanh, cũng vội vàng lao qua đó.
Qua Qua rút cây Quỷ đao mà lúc trước đã lấy được từ trong tay Âm Khôi Tướng Quân, dùng tu vi biến hóa thành một thanh trường đao sắc bén đen nhánh cao gấp đôi thân mình, chém sắt như chém bùn, chém nát mấy quỷ ảnh quanh người, hô to một tiếng: “Lão đại, tiểu đệ cũng tới đây!”
Sau đó bay về phía huyết võng.
So với dáng vẻ tiêu sái của mấy người kia, động tác của Tiểu Mã vụng về nhất, nhưng cũng là bạo lực nhất, hắn không biết bất kỳ pháp thuật nào, chỉ có thể vung Toái Hồn Trượng lên mà nện vào từng con quỷ ảnh, có quỷ ảnh bám vào lưng Tiểu Mã, ý đồ hút máu, vừa cắn vào một miếng, lập tức rú lên quái dị mà chạy mất, Tiểu Mã cũng không biết vì sao lại thế này, vừa lớn giọng chửi ầm lên, vừa tiếp tục giết quỷ, trong lòng vô cùng thống khoái, giết quỷ xong, cũng chạy nhanh về phía huyết võng, miệng kêu to: “Ta tới đây, chừa lại cho ta một chút”
Bên ngoài, những người không có bị hôn mê
- chủ yếu là cảnh sát, một đám trợn mắt há mồm nhìn trận đấu đang diễn ra trên con đường U linh lộ, thế giới quan hoàn toàn bị đảo lộn.
Nhuế Lãnh Ngọc là người đầu tiên lao tới, nâng kiếm lên mà chém tới, một đạo linh khí phóng về phía huyết võng, nhưng lại không có chút sứt mẻ gì.
Tứ Bảo cùng Qua Qua cũng đuổi tới nơi, dùng pháp khí công kích, huyết võng kia trong nháy mắt đã trào ra một lớp máu đen, bất kỳ pháp khí nào đánh lên bề mặt, cũng không thể phát huy linh lực.
Mấy người liền giật mình kinh ngạc, tiếp đó từng người tiếp tục dùng pháp khí, không ngừng đập vào huyết võng…… “Này, chú em à……”
Một thanh âm, kéo ý thức Diệp Thiếu Dương trở về một chút, giống như rơi vào trong mộng, trong thần thức thấy được Trần Lộ, đang mỉm cười với mình.
“Ta sắp phải chết rồi, cô còn cười!”
Diệp Thiếu Dương giận dữ.
“Đại tẩu tới cứu ngươi mà, bất quá có điều kiện, ngươi không được đưa ta đi Âm Ty.”
Diệp Thiếu Dương tức đến trợn trắng lên như mắt cá chết, đã đến lúc này rồi, còn ra điều kiện với ta à? “Cô cứu hay không cứu, ta muốn chết khi bắt quỷ cũng không tha cho cô!”
Trần Lộ tức giận hừ một tiếng, nhưng cũng không thể giương mắt nhìn Diệp Thiếu Dương đi tìm cái chết, liền từ trong Âm Dương Kính chui ra, hóa thành một đạo quỷ lực, phóng thẳng tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.
Tử Nguyệt vốn tưởng đã buộc chặt được Diệp Thiếu Dương, mọi chuyện đã xong, không thể nghĩ tới lại có sự tồn tại của Trần Lộ, tỉnh lại thì đã chậm.
Trần Lộ tuy tu vi không cao thâm, nhưng dồn lực đánh một kích, hơn nữa nhắm mục tiêu chuẩn xác, chém đứt đầu con quỷ đang cố sức bám vào mắt mũi miệng Diệp Thiếu Dương, sau đó lại lui vào Âm Dương Kính.
Con quỷ không thể hấp thu cương khí, thần trí Diệp Thiếu Dương lập tức thanh tỉnh, liền hít sâu vào một hơi, vận chuyển cương khí, bộc phát ra ngoài, đánh văng ra tứ đại pháp tương trong nháy mắt, trong người đã cảm thấy khá hơn nhiều, cầm kiếm cắt ngang, lấy một địch bốn, xông lên chiến đấu.
“Chém đi!”
Dưới sự công kích điên cuồng của đám người Nhuế Lãnh Ngọc, hơn nữa Tử Nguyệt bị phân tâm, huyết võng cuối cùng cũng bị Tùng Văn Cổ Định Kiếm chém rách một đường.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn vào bên trong, lập tức trợn mắt há mồm: Diệp Thiếu Dương tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cùng một quỷ ảnh, một bộ xương khô, một con người máu, còn có một khối thịt nát chiến đấu không ngừng Mới vừa rồi, Tử Nguyệt nhờ tập hợp oán khí trên U linh lộ để tấn công, hơn nữa Diệp Thiếu Dương nhất thời không đề phòng, nên mới bị “Nhất ma tứ sinh tương”
vây khốn, cơ hồ bị buộc phải rơi vào tuyệt cảnh.
Trong nháy mắt khi Tứ Bảo dùng Lục Hợp Độ Kiếp Trận phá vỡ kết giới trên U linh lộ, tu vi của Tử Nguyệt lập tức giảm đi, Diệp Thiếu Dương lấy một địch bốn, không rơi vào thế hạ phong, mà hình thành thế giằng co.
“Thần kiếm ngự linh, phong lôi đồng hành!”
Nhuế Lãnh Ngọc niệm động chú ngữ, Tùng Văn Cổ Định Kiếm trong tay, hình thành phong thanh lôi quang, đánh về phía Huyết Tương của Tử Nguyệt.
Một tiếng hét thảm vang lên, Huyết Tương ngã xuống đất, trong nháy mắt liền bị hòa tan.
Nhuế Lãnh Ngọc nhanh chóng đến bên người Diệp Thiếu Dương, cùng hắn hợp lực phản công.
“Cô học thật nhanh đó.”
Trong lúc khẩn trương, Diệp Thiếu Dương còn không quên nói mấy câu chọc ghẹo.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, phát hiện Tạ Vũ Tình cùng Chu Tĩnh Như tay cầm tay đứng ở ven đường, khẩn trương nhìn mình.
“Việc này…… sao tự nhiên cô lại hỏi chuyện này?”
Diệp Thiếu Dương vô cùng tò mò, “Hơn nữa lúc này cũng không có thích hợp?”
“Ta chính là muốn hỏi bây giờ, sau này ta sẽ không hỏi nữa, muốn đánh!”
Nhuế Lãnh Ngọc đá chân về phía Diệp Thiếu Dương, nhưng không phải là đánh hắn, mà vì vừa rồi trong lúc Diệp Thiếu Dương bị phân tâm, Cốt Tương kia bất ngờ tập kích, mắt nàng thấy được nên mới đá nó ra.
Sau khi đá văng Cốt Tương, Nhuế Lãnh Ngọc vung kiếm chặt đứt hai cánh tay của nó.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa mông, oán giận nhìn nàng một cái, nhưng cũng không làm gì được, liền cùng nàng kề vai chiến đấu.
Đám người Tứ Bảo vừa mới xông tới, Hồn Tương của Tử Nguyệt đột nhiên bay về phía sau, ngón tay chỉ xuống mặt đất, vô số quỷ ảnh lại chui ra từ trong vũng máu, chặt chẽ bao vây lại bọn họ.
Diệp Thiếu Dương với Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau động thủ, chỉ thấy một đạo màu xanh, một đạo màu đồng cổ, một đạo thịnh khí lăng nhân, một đạo hàn quang lạnh nhạt, hai đạo kiếm khí trên dưới bay ra, phối hợp cực kỳ ăn ý, không ngừng chém giết quỷ ảnh, đồng loạt chạy về phía Hồn Tương của Tử Nguyệt, bức cô ta đến một khoảng đất trống phía cuối U linh lộ.
Mất đi sự hỗ trợ của oán khí cường đại trên U linh lộ, cô ta bất quá cũng chỉ mạnh hơn gấp mấy lần những con quỷ thủ mà thôi, nếu đơn đả độc đấu, Diệp Thiếu Dương tự nhận đánh không lại loại lệ quỷ biến thái như Tu La Quỷ Mẫu, nhưng đối phó Tử Nguyệt, hắn nắm chắc trong tay.
“Ngươi thật sự cho rằng ta đã thua sao?”
Tử Nguyệt cười dữ tợn, thân thể đột nhiên hạ xuống, quỳ rạp trên mặt đất, mở miệng ra, thè lưỡi quỷ dài đến tận cằm, liếm lên mặt đất.
Đây là đang muốn làm cái gì? Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra.
Mặt đất bị đầu lưỡi liếm qua, lưu lại một bãi quỷ huyết, thấm xuống phía dưới, quỷ khí toát ra tư tư, bùn đất dĩ nhiên bị ăn mòn.
Tử Nguyệt vội liếm thật nhanh, chỉ sau vài cái, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố lớn.
Diệp Thiếu Dương liền bừng tỉnh hiểu ra, ném trường kiếm qua đó, miệng hét lớn: “Mau lên, cô ta muốn mở ra mộ cổ, thả Đồng Giáp Thi ra ngoài!”
Tử Nguyệt vừa liếm đất, vừa nâng tay phải lên, chỉ ngón tay vào Diệp Thiếu Dương, một khuôn mặt quỷ cực lớn từ trong tay áo bay ra, vô hình vô tướng, lao về phía hắn.
Khi đã tiếp xúc, Diệp Thiếu Dương tức khắc hiểu ra, mặt quỷ này hiển nhiên khó đối phó hơn rất nhiều so với mấy Quỷ Tương trước đó, lập tức xuất ra sát chiêu, cùng với sự trợ giúp của Nhuế Lãnh Ngọc, chưa đến mười giây đồng hồ, đã thu phục được mặt quỷ, ngẩng đầu nhìn lên.
Tử Nguyệt đã bay lên không trung, phía dưới là một cái hố đất,một bóng đen hình người đang bò ra: Toàn thân mặc giáp, đến khuôn mặt cũng hoàn toàn bị che kín, chỉ lộ ra đôi mắt đục ngầu, tay cầm trường mâu, cả người toả ra thi khí cường đại.
Quả nhiên là Đồng Giáp Thi! Diệp Thiếu Dương thật là hối hận, đây rốt cuộc cũng là ý của mình, đã quên Tử Nguyệt khi đến đường cùng sẽ chó cùng rứt giậu, thả Đồng Giáp Thi ra ngoài…… Đáng tiếc bên mình chuẩn bị hoàn toàn không tốt, muối tinh còn chưa có đề cập tới để sử dụng, nếu để Đồng Giáp Thi ra ngoài, thì phiền phức sẽ to lớn.
“Ngẩn ra làm gì, lên đi!”
Nhuế Lãnh Ngọc nâng kiếm xông lên, “Ta đối phó Tử Nguyệt, ngươi đi bắt Đồng Giáp Thi! Chọc vào hai mắt của nó!”
Diệp Thiếu Dương thoáng nhìn Đồng Giáp Thi đang bò lên, rút ra Câu Hồn tác, vung về phía nó.