Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 972: Kết thúc nhân quả (1)



"Đây đều là những người chết mấy năm gần đây, ăn mặc tất nhiên sẽ theo thói quen lúc còn sống rồi."

Nói xong thì chỉ vào một chàng trai tóc vuốt ngược, đeo kính râm, mặc áo thun trắng và quần jean rồi nói: "Người này chết vào những năm 80."

Chanh Tử nhìn ngắm đầy thích thú, cô chỉ vào một vài hồn ma mặc đồ cổ trang và hỏi: "Mấy người này đều là chết ở thời cổ đại à?"

"Chưa chắc, cũng có thể là một vài hồn ma thời hiện đại nhưng lại thích mặc đồ cổ trang."

Tiêu Dật Vân giải thích: "Vong hồn cổ đại hầu hết đều đã đi đầu thai chuyển thế hết rồi, những người còn ở lại ít lắm. Chỉ còn lại một vài người bị biến thành quỷ dịch hoặc âm binh, đã sinh sống ở thành Uổng Tử một thời gian dài rồi." Đi dọc theo đường phố, Chanh Tử phát hiện ra rằng các cửa hàng hai bên bán nhiều nhất là rượu, trang phục, còn có một vài tiệm bên ngoài có treo rất nhiều các bình các vại như là kiểu dược liệu.

Một vài hồn ma dừng lại trước cửa hàng, cò kè mặc cả, sau đó dùng minh tệ (tiền âm phủ) để thanh toán.

Nhìn qua gần giống như một phiên chợ trong các phim cổ trang.

Chanh Tử hào hứng quan sát, nhưng Tiêu Dật Vân lại không hề sốt ruột, chỉ bình tĩnh đi bên cạnh cô để giải thích. Thỉnh thoảng lại mua một món đồ cho cô làm cho cô hết sức vui vẻ.

Diệp Thiếu Dương nhìn hai người này, cũng chẳng nói gì.

Ở trước một tiệm bán thuốc, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy lão Quách đang mặc cả với một ông chủ tiệm thuốc.

Diệp Thiếu Dương gọi hắn, lão Quách vội vàng trả tiền, xách theo một chiếc túi giấy đi đến chỗ bọn họ.

"Thế nào rồi?" Lão Quách vừa nhìn thấy hắn liền lên tiếng hỏi ngay.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu một cái: "Không thấy được sổ Sinh Tử."

Lão Quách ngây ra, vừa nãy hắn định nói gì nhưng nhìn thấy Diệp Thiếu Dương có chút sai sai. Hắn là một kẻ tinh tường, hắn vừa nghe cái là đã hiểu ngay. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, ở đây đông người, nói chuyện quả thật không tiện.

"Vậy hiện tại phải giải quyết thế nào?"

Diệp Thiếu Dương đi tới một góc yên lặng đối diện, hắn nói: "Nếu đã không thấy được sổ Sinh Tử rồi thì đệ cũng không thể xác định được là Vương Bình có ở quỷ vực hay không. Nhưng nếu đã đồng ý với Tiểu Mã thì vẫn nên tìm một chút."

Lão Quách hỏi: "Làm sao tìm được?"

"Tìm con trai của đệ." Diệp Thiếu Dương cười cười.

Thất Bảo, còn có mấy tiểu quỷ thuộc hạ dưới trướng làm chân sai vặt, đi bụi ở vùng thành Phong Đô, cũng tương tự như cái bang ở trên dương gian, tìm bọn họ để hỏi thăm mấy cái tin tức sâu sâu là hợp lí nhất rồi. Chỉ là bản thân hắn không biết phải tìm đám tiểu tử đó ở đâu, nên chỉ còn cách nhờ đến Tiêu Dật Vân.

"Những tiểu quỷ này đang được âm ti thu nạp và tổ chức thành biên chế để hỗ trợ dò hỏi việc quân. Bình thường đều ở bên ngoài thành, để ta dẫn ngươi đi tìm bọn chúng."

Tiêu Dật Vân đi trước dẫn đường, đoàn người đi tới phía cửa thành đối diện.

Có hai hàng quỷ dịch đang đứng trước cửa thành, vừa nhìn thấy Tiêu Dật Vân thì lập tức khom mình hành lễ: "Tham kiến Tiêu áp ty!"

Tiêu Dật Vân mắt nhìn thẳng, đi qua hai hàng đó. Đột nhiên hắn nhớ ra cái gì liền gọi một quỷ dịch tới, bảo nó đi tìm Thất Bảo. Quỷ dịch đó vội vàng chạy như bay đi tìm.

"Tiêu ca ca, quyền lực của huynh lớn thật đó!" Chanh Tử nhìn hắn với khuôn mặt đầy ngưỡng mộ.

Tiêu Dật Vân hất hất tóc, khẽ mỉm cười: "Đều là phù du thôi."

Diệp Thiếu Dương thực sự không chịu đựng nổi cái vẻ giả tạo của hắn ta nữa, hừ một tiếng: "Áp ti thôi mà, lại còn coi mình là món ăn thật chứ. Ngài cũng chỉ là một thái giám bên cạnh hoàng thượng thôi, cáo mượn oai hùm."

Tiêu Dật Vân quay đầu lại, đỏ mặt mắng: "Ngươi mới là thái giám!"

Bọn họ đứng đợi một lúc ở một rừng cây nhỏ bên ngoài thành thì có một quỷ dịch dẫn theo một đứa trẻ mới mấy tuổi đi tới, nó mặc bộ đồ trẻ em có in hình Captain American, để quả đầu cua. Diệp Thiếu Dương phải nhìn một lúc mới nhận ra là Thất Bảo.

Thất Bảo lúc đầu chưa thấy Diệp Thiếu Dương, có chút sợ sệt, khúm núm nhìn Tiêu Dật Vân, mãi đến khi nghe thấy tiếng Diệp Thiếu Dương gọi một tiếng "Thất Bảo".

Thất Bảo ngẩn ra, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nó cười rạng rỡ, nhào tới gọi: "Cha!"

Diệp Thiếu Dương không nói gì, cũng chỉ có thể để thằng bé leo lên người mình, ôm hôn thắm thiết mất một lúc.

Thằng bé dù sao cũng vẫn là tiểu quỷ, cũng giống như một đứa nhỏ. Có nhận thức khá là cứng nhắc, nếu nó đã coi Diệp Thiếu Dương là cha của nó thì tình cảm này sẽ không thể thay đổi được. Nên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương thằng bé có phản ứng kích động như vậy cũng phải thôi.

Diệp Thiếu Dương thả nó xuống đất, nhìn bộ trang phục theo phong cách Tây của nó bèn hỏi: "Con lấy đâu ra bộ y phục này vậy?" Ở âm ti dĩ nhiên cũng có cửa hàng thời trang, nhưng cũng không tân tiến đến như vậy, đến cả trang phục Captain American cũng có luôn.

"Mẹ con đốt cho con." Thất Bảo đắc ý cười, đột nhiên ngoác miệng ra: "Cha, tại sao dạo này người không đi gặp mẹ con?"

Diệp Thiếu Dương ngẩn người hỏi: "Làm sao con biết?"

"Lúc con gặp mẹ khi báo mộng, mẹ nói mẹ sắp ra nước ngoài phát triển rồi. Cha có thời gian thì đi thăm mẹ đi, mẹ rất nhớ cha đó."

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nặng trịch, sau khi chuyện nuôi dưỡng tiểu quỷ này kết thúc thì bản thân quả là cũng chưa tới thăm Trang Vũ Ninh. Không phải là không muốn đi gặp mà là không biết phải đối mặt thế nào.

"Cha biết rồi, rảnh cha sẽ đến gặp cô ấy. Chuyện của người lớn con đừng xen vào. Hôm nay cha đến tìm con là có việc."

Nói xong liền nói cho nó biết họ tên cùng sinh thần bát tự của Vương Bình. Qủy dù sao cũng không giống với cong người, mỗi người đều có thể dễ dàng thay đổi. Tướng mạo, đặc trưng hầu như không có tác dụng gì. Nếu muốn tìm một con ma thì tên gọi cũng sinh thần bát tự càng có tác dụng hơn.

Sau khi Thất Bảo nhận lệnh thì lại nán lại luyên thuyên với Diệp Thiếu Dương một lúc. Chanh Tử đứng bên cạnh cũng đùa với nó, bảo nó gọi nàng là chị.

Tiêu Dật Vân cũng trêu nó: "Ngươi gọi ta là gì?" Nói xong liền đưa mắt lén nhìn Chanh Tử.

Thất Bảo rất thông minh, lập tức cao giọng gọi: "Anh rể!"

"Không được gọi lung tung!" Mặc dù Tiêu Dật Vân bên ngoài vẫn còn cứng miệng nhưng trong lòng thì vui như hoa nở rộ.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đang cười gượng thì nhanh chóng hiểu ra, bản thân vô tình làm mình thành tiểu bối của Diệp Thiếu Dương! Nhất thời lại tức giận không nguôi.

Diệp Thiếu Dương bảo Thất Bảo đi, sau đó hắn lại trầm ngâm chốc lát rồi nói với Tiêu Dật Vân nói: "Vẫn nên đến vụ nhân duyên hỏi thử xem. Vương Bình ở nhân gian có âm duyên nên ở âm ti trên danh nghĩa cũng đã có chồng. Đến đó hỏi thử xem biết đâu lại có manh mối. Tôi lại phải nhờ ngài rồi."

Tiêu Dật Vân gật đầu.

Chanh Tử hỏi: "Vụ nhân duyên là cái gì, người lo quản chuyện nhân duyên không phải Nguyệt Lão sao?"

Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nào có cái gì là Nguyệt Lão."

Đang lúc nói chuyện thì ngoài rừng cây có một trận vang động, mọi người đều quay đầu lại. Họ thấy hai bóng ma một trắng một đen đang bay đến đây rồi dừng lại ở một chỗ không xa. Đó chính là Hắc Bạch Vô Thường.

Hai người đều gật đầu chào hỏi với Tiêu Dật Vân, sau đó quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương.

Bạch Vô Thường nói: "Nghe nói Diệp Thiên Sư đến âm ti, vừa hay chúng ta đang định đến dương gian tìm cậu. Diêm Vương có lời mời, mời cậu đi theo bọn ta một chuyến."

Diêm Vương cho mời... Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, trong nháy mắt liền hiểu ra là chuyện gì, bèn hỏi: "Có phải có người muốn đối chứng với tôi?"

Bạch Vô Thường đáp: "Đúng thế."

Đến điện Diêm Vương đối chứng với kẻ khác là một chuyện không hề nhỏ. Đến Chanh Tử cũng cảm thấy có chút bất an, bèn kéo kéo ống tay Tiêu Dật Vân.