Năm năm về trước, Thiên Bối chọn tự tổ chức sinh nhật bằng cách mua một chiếc bánh kem nhỏ rồi đến cánh đồng bồ công anh ăn một mình. Lúc đó không có một người thân bên cạnh, cô như một đứa trẻ mồ côi đi lang thang trên khắp mọi nẻo đường tìm kiếm niềm vui nhỏ bé trong thiên nhiên. Mười ba tuổi, đứa bé ấy còn ngây thơ chưa hiểu biết chuyện đời, chỉ non nớt nghĩ rằng:
" Mình chẳng qua là kém may mắn!"
Không thù hận, không tuyệt vọng, đứa bé cứ thế lớn lên trong cái xô bổ của dòng đời, tinh khiết và ngây thơ như giọt sương mai.
Không khóc, không hờn, không oán trách, nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi như chứng minh cho sự mạnh mẽ của bản thân.
Đứa bé ấy bây giờ đã mười tám tuổi, đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều rồi. Và hôm nay, là sinh nhật cô - Dương Thiên Bối.
Sáng sớm chủ nhật, trời đẹp, mấy đám mây màu hồng phớt trôi nhè nhẹ trên nền trời màu xanh ngọc bích, ánh nắng lung linh chan hòa bên khung cửa sổ, đem theo sắc màu đào tiên tràn ngập căn phòng nhỏ.
Thiên Bối vươn vai thức dậy, hít một ngụm không khí trong sạch căng tràn lồng ngực. Cô uể oải bước vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong xuôi, cô bắt tay vào dọn dẹp căn phòng của cậu chủ nhỏ và mình.
Hôm nay, Chương Vương Tử dậy sớm hơn thường ngày, đang đứng chải đầu trước gương, ăn mặc rất chỉnh tề với áo phông trắng và quần bò đen. Thiên Bối thấy lạ, bèn trêu:
- Đi đâu mà làm đỏm thấy ớn vậy cậu chủ?
Vương Tử không nói gì, vẫn chăm chú với nhan sắc của mình. Từ cái hôm "chạm môi" Thiên Bối, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nên việc bơ câu hỏi của cô cũng là chuyện thường tình.
Còn Thiên Bối thì khác, cô tỏ ra khá "hồn nhiên như cô tiên", cứ như chuyện động trời hôm trước đã chui tọt ra khỏi vùng trí nhớ của cô từ bao giờ. Thấy cậu ta không trả lời thì đành tập trung vào việc lau cửa kính. Nhìn ra bên ngoài, cô thấy Nhị thiếu gia Vương Thần đi ra ngoài từ sớm, không biết là có việc gì.
- Bà chị! Hôm nay rảnh chứ?
- Cậu chủ không thấy tôi đang làm gì hả?
- Thôi! Bà chị đi ra đây với tôi chứ?
" Gì? Lại theo hầu hạ cậu ta à?" Thiên Bối bỗng tối sầm mặt mũi, trong đầu hiện lên rõ mồn một hình ảnh một con nhóc tối hôm trước mặc áo sợi lông còng lưng đạp xe giữa thời tiết lạnh cắt da cắt thịt để đi mua kem. Bỗng dưng, cô khao khát được đấm vào mặt kẻ ở đối diện ngay lập tức cho bõ giận.
- Lại gì nữa ạ? Nếu cậu bảo tôi dắt chó đi vệ sinh hay èo trèo cây tôi sẽ làm ngay, còn việc làm mấy cái vớ vẩn cho cậu thì xin lỗi, tôi không đi theo làm trò hề cho cậu đâu.
Vương Tử há hốc miệng " Không phải vẫn còn giận chứ?" Cố gắng soạn ra bộ mặt bình tĩnh nhất có thể, cậu hắng giọng vài cái:
- Bà chị nghĩ tôi là loại người gì hả?
" Biến thái!" Chưa cần hết một giây, Thiên Bối đã có ngay câu trả lời. Nhưng cô nào dám nói gì, đành chà mạnh vào cái cửa kính đáng thương.
- Không nói nhiều, bà chị nhất định phải đi với tôi.- Vương Tử nói xong thì đi ra ngoài luôn. Thiên Bối cũng quay ngoắt mặt đi tiếp tục công việc của mình.
Nửa tiếng sau, điện thoại cô báo tin nhắn:
[ Bối, cậu đến cánh đồng bồ công anh bây giờ được không? From: Vương Thần.]
Thiên Bối đờ người, cậu ấy hẹn cô ở đó có việc gì nhỉ? Nghĩ rồi, cô vào nhà tắm thay lấy một bồ quần áo chỉnh tề, nhìn đồng hồ đã 8 giờ rồi. Cô đi ra ngoài, không thấy ai ngoài bà giúp việc, chắc mọi người đã đi hết rồi. Cô cũng mau chóng ra vừa chuẩn bị lấy xe đạp thì chợt có một chiếc xe ô tô đen sì dừng trước cổng, người tài xế mở cửa xe đi ra, cúi đầu cung kính với cô:
- Xin hỏi cô có phải tiểu thư Dương?
Thiên Bối ngây ra giây lát, vội nói:
- Dạ phải ạ. Nhưng chú đừng gọi cháu là tiểu thư, có việc gì thế ạ?
Người tài xế mỉm cười:
- Thiếu gia Vương Thần bảo tôi đến đón cô.
Thiên Bối nghiêng đầu hỏi:
- Đến cánh đồng bồ công anh ạ?
- Vâng, mời cô.
Thiên Bối ngồi lên xe, chiếc xe liền lao vụt đi.
Buổi sáng hôm nay khá ấm áp, nhiệt độ có vẻ đã tăng vài bậc, không khí thoang thoảng mùi cỏ dại thấm đẫm sương đêm khiến cô ngây ngất.
Thiên Bối bước khỏi xe, trong không gian tràn ngập những cánh hoa bồ công anh trắng như sợi bông. Cô đảo mắt quanh một lượt, rồi bắt gặp bóng dáng cao ngạo quen thuộc ấy đang dựa lưng vào cây cổ thụ xa xa. Một đoạn ký ức thân thương lướt vội qua trong cô, cũng ở nơi này, mười mấy năm về trước, có một cậu trai đã tặng cô bó hoa không sắc nhưng tinh khiết này. Lòng bỗng xao xuyến lạ kì. Cô tiến về phía cậu, càng gần, cậu càng thấy Vương Thần giống như một chàng hoàng tử lạc vào cánh đồng cỏ dại. Hôm nay cậu trông rất đẹp trong bộ quần áo trắng, mái tóc khẽ bay bay trong cơn gió lặng. Cô đứng nhìn cậu một hồi lâu, cố giữ cân bằng nhịp tim của mình.
Vương Thần quay lại, nở nụ cười mang ánh sáng ấm áp về phía trái tim cô:
- Cậu đến rồi?
Thiên Bối khẽ gật đầu. Khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Vương Thần tiến lại gần, đưa một bó hoa bồ công anh ra trước ngực, nhìn cô trìu mến:
- Dương Thiên Bối, chúc mừng sinh nhật.
- …
“ Cái gì… sinh… sinh nhật…?”
Cô ngây ngô nhìn gương mặt điển trai với nụ cười dịu dàng tỏa sáng như thiên sứ của cậu. Có cái gì đó vỡ òa trong tim cô, cô mở to mắt nhìn cậu " Cậu ấy nhớ?" Cảm xúc lúc này của Thiên Bối rất khó xác định, tim cô đạp nhanh một nhịp rồi.
- Cảm...ơn cậu....- Cô đưa tay run run đón nhận đóa hoa trắng như kem bông của cậu.
Hai người ngồi xuống dưới gốc cây, không gian lặng lẽ như tờ, chỉ có tiếng gió vi vút thổi, luồn qua hai người. Thiên Bối nhìn ra xa xăm, đôi mắt trong như pha lê sáng long lanh, sinh nhật đầu tiên của cô có hai người, mà lại là người mà cô yêu thương.
Vương Thần nhìn người con gái bên cạnh, tròng mắt màu cafe mang hơi ấm dịu nhẹ, ánh mắt tràn ngập yêu thương, khao khát cháy bỏng ôm cô gái ấy vào lòng. Cậu khẽ đưa tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mình. Thiên Bối ngỡ ngàng khi mình đã nằm gọn trong vòng tay và lồng ngực rộng lớn của Vương Thần. Cô đưa mắt ngạc nhiên nhìn cậu, nhưng Vương Thần chỉ im lặng nhắm mắt ôm chặt cô, Thiên Bối không lẩn tránh mà dựa vào vai cậu. Trong không gian lãng mạn, cô thanh thản chìm vào giấc ngủ tươi đẹp.
Bíp!
Vương Thần khẽ nhíu mày mở mắt, ra là điện thoại trong túi của Thiên Bối có tin nhắn, cậu nhìn sang bên cạnh, cô vẫn đang ngủ rất ngon lành trên vai cậu. Cậu nhẹ nhàng với lấy điện thoại, mở ra xem.
[ Bà chị! Tôi đợi ở công viên trò chơi đấy, ăn mặc đẹp xong đến luôn đấy nhé! Không đến là chết với tôi. From: Khỉ điên Vương Tử.]
Mắt Vương Thần bỗng xao động, màu cà phê chợt sậm lại. Cậu lưỡng lự nhìn Thiên Bối, rồi cuối cùng cũng ấn nút "delete", tin nhắn lập tức biến mất.
Biến mất như một tờ giấy bị tẩy trắng xóa.
Biến mất như xóa đi hi vọng.
Biến mất niềm tin trong lòng ai đó.
.
.
.
Vương Tử ngồi ở ghế công viên, nhìn chằm chằm về phía cổng.
" Trễ 2 tiếng rồi."
Cậu bực mình liếc xéo vào màn hình chiếc di động, đôi lông mày co rúm lại, nhăn nhó.
Cậu đã kiên nhẫn chờ đợi, đã ăn vận chải chuốt rất cẩn thận, đã ngồi như bất động ở đây dưới tiết trời hanh khô đầy gió của mùa đông được hai tiếng đồng hồ rồi, vậy mà hình như có người nào đó vẫn không biết điều mà nhanh chân lên một chút.
Bó hoa hồng bên cạnh trở nên mờ nhạt, không còn sắc đỏ rực rỡ như ban đầu nữa, như thể đã bị hút mất sự sống. Vương Tử mở điện thoại. Hộp thư đến trống không, mẩu tin hẹn của cậu như trơ trọi không một hồi đáp.
Sốt ruột, cậu bấm nút gọi.
Đầu dây bên kia vang lên một âm giọng khô khốc, như cười nhạo vào sự cố gắng của cậu…
[ Số thuê bao này hiện đang tắt máy, hãy để lại lời nhắn sau tiếng...]
Cuộc gọi thứ 51. Chả nhẽ cô ghét cậu đến mức tắt máy luôn hay sao?
Nắng tắt.
Công viên trò chơi, dòng người chen lấn xô đẩy, nhòa đi hình ảnh một cậu nhóc cô độc ngồi chờ ai đó.
Bó hoa hồng bên cạnh lạnh ngắt.
Thiên Bối giật mình tỉnh dậy trong khi trời đã chuyển ban trưa, nắng hầu như không còn, trời cũng lạnh hơn một chút. Cô nheo mắt nhìn, Vương Thần đang mỉm cười với cô. Cô bật dậy như lò so, " Đã nằm dựa vào vai cậu ấy được 3 tiếng rồi sao?" Cô ái ngại nhìn cậu, khe khẽ hỏi:
- Xin...lỗi, cậu chắc mỏi vai lắm...!
Vương Thần bèn cười:
- Đồ ngốc! Tớ không sao đâu, cậu đã đói chưa?
Thiên Bối đỏ mặt, “ Sao cậu ấy cứ phải quan tâm đến mấy cái tiểu tiết đấy nhỉ?” Đang định trả lời “không” thì…
Ùng…ùng…ục!
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, thu hút hết mọi sự chú ý của Vương Thần và Thiên Bối…
- …
“ Lạy Chúa, kiếp trước con ăn ở có đến nỗi nào đâu mà sao người cứ thích chơi đểu con vậy?”
Thiên Bối khóc thầm trong bụng. Trời đất, có nỗi khổ nào hơn nỗi khổ này không cơ chứ? Còn đâu sĩ diện và lòng kiêu hãnh của một người con gái như cô…
Vương Thần mỉm cười, thích thú nhìn biểu hiện đáng yêu trên khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ của cô gái nhỏ. Rất nhanh chóng, cậu kéo cô đứng dậy, đi về phía lối ra. Khi hai người đã ngồi yên vị trên con xe thì cậu nháy mắt:
- Nào, bây giờ đi lấp đầy dạ dày nào.
Thiên Bối khe khẽ gật đầu, đầy bối rối, nhưng trong lòng thì trào lên một niềm vui sướng khó tả.
Chiếc xe lao vụt ra khỏi cánh đồng, cô đâu hay biết, chiếc điện thoại chết lặng trong túi xách...như cõi lòng ai đó.
Họ dừng tại một quán ăn kiểu Nhật, bên trong vắng tanh, ngoại trừ mấy cô nhân viên mặc kimono đảo qua đảo lại để lau bàn thì hoàn toàn không có một bóng khách. Thiên Bối có chút cảnh giác, ngạc nhiên quay sang Vương Thần:
- Ủa? Sao quán này vắng thế?
- Vì mình đã bao hết rồi.- Vương Thần lại mỉm cười dịu dàng. Kéo cô ngồi vào một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Thiên Bối mở to mắt ngạc nhiên, không ngờ cậu ấy lại làm thế. Cô nhìn xung quanh, đây là một nhà hàng mini có không gian đẹp mặt, chủ yếu tông màu nâu ấm áp, trên bàn trước mặt, còn có một bình hoa cẩm chướng rất đẹp.
Đang say sưa tìm hiểu nội thất cửa hàng, cô bỗng thấy nhồn nhột, hình như có ai đó đang nhìn mình. Cô quay ra, ngay lập tức chạm phải đôi mắt trong suốt màu cà phê tĩnh lặng của Vương Thần. Cậu đang chống tay lên cằm, thản nhiên nhìn cô một cách chăm chú. Thiên Bối bất giấc đỏ mặt, cúi gằm xuống, né tránh ánh mắt ấy. Cậu ấy đối với cô...hình như rất đặc biệt.
Vương Thần bỗng cúi người, một lúc sau lấy ra một chiếc hộp vuông màu vàng nhạt, đưa cho Thiên Bối:
- Quà của cậu đây.
Thiên Bối sững sờ nhìn vật thể trước mặt, cô không ngờ Thần lại tặng mình nhiều đồ như vậy. Trong lòng có chút vui thích.
- Sao...sao cậu tặng nhiều vậy?
Vương Thần cười mỉm, đôi mắt nâu trong dịu dàng nhìn cô:
- Không có gì, cậu mau mở ra đi.
Thiên Bối ái ngại mở nắp chiếc hộp. Một thứ ánh sáng lấp lánh liền xuất hiện. Một chiếc lắc đơn giản với những hạt tròn nhỏ đính ngọc mà nhìn qua cô có thể nhận ra nó khá đắt tiền. Nó quả thực rất đẹp.
- Đó là lắc chân, mình nghĩ hợp với cậu.
Vương Thần nhìn bộ mặt thích thú của cô thì trong lòng cũng vui lây. Đó đâu phải chiếc lắc chân bình thường, nó sẽ gắn kết cô vĩnh viễn với cậu. Đối với cậu là thế...
Thiên Bối cảm kích nhìn cậu rồi lại nhìn xuống chiếc lắc, cảm giác ấm áp lan tỏa trái tim. Cô thực sự là không biết nên làm gì để cảm ơn cậu ấy nữa.
- Cảm ơn...
Thần không nói gì, chỉ cười nhẹ ngắm nhìn cô.
Một lúc sau, nhân viên nhà hàng lần lượt bưng ra các món ăn rất ngon đặt trên bàn. Thiên Bối như bị thôi miên, mắt sáng lên, cô bị gã "dạ dày" hối thúc, ra sức gắp lấy gắp để thức ăn. Vương Thần chỉ nhìn cô cười, đến cậu còn không biết vì sao mình lại muốn độc chiếm cô gái này.
.
.
.
Gần 4 tiếng đồng hồ ngoài trời lạnh, Vương Tử gần như đông cứng. Cậu vẫn nhìn chằm chằm về phía cổng, đôi mắt không hề chớp, dường như trong đó vẫn còn chứa tia hi vọng, dù rất mỏng manh. Cậu tự an ủi: " Không sao? Chắc bà chị ấy đang bận thôi! Ráng chờ nào." Lòng thì tự nhủ là vậy, nhưng bàn tay cậu đã ửng đỏ cả lên vì nắm chặt chiếc điện thoại, nó như muốn vỡ vụn trong lòng bàn tay cậu.
Từng cơn gió buốt như cắt vào da thịt, hai má cũng đỏ lên vì lạnh, cậu xoa xoa hai tay, bó hoa đã đông cứng từ lâu, không còn đủ sức chờ đợi thời gian nữa. Người vào công viên càng lúc càng thưa, đã quá trưa, mọi người hầu như đã tạt vào những quán ăn ấm nóng. Riêng cậu vẫn ngồi đây chờ Thiên Bối.
Cậu bỗng rùng mình khi nghĩ liệu có phải bà chị ngốc đã gặp phải chuyện gì không hay?
Không… cậu lắc đầu phủ nhận, cố gắng xua những hình ảnh đáng ghét đó ra khỏi đầu. Nếu có việc gì, nhất định sẽ có người thông báo cho cậu.
“ Cô ấy sẽ đến… Chắc chắn sẽ đến…”
.
.
.
Sau khi ăn xong, cô ngồi dựa vào thành ghế, thỏa mãn vì cái dạ dày no căng của mình. Vương Thần vẫn nhìn cô mỉm cười dịu dàng. Việc nhìn cô vui vẻ đã trở thành thói quen của cậu từ bao giờ không hay.
Chờ Thiên Bối xuôi cơm, cậu đứng dậy giơ tay về phía cô:
- Nào, bây giờ đến công viên giải trí chơi thôi.
Thiên Bối hơi ngạc nhiên, trên đầu hiện lên dấu hỏi chấm: " Cậu ấy đi với mình cả ngày sao?"
Thiên Bối ngồi trong xe Vương Thần, lơ đãng thả hồn theo tiếng piano du dương phát ra từ chiếc radio nhỏ. Bây giờ, cô thực sự đang rất cảm động.
Thứ nhất là vì cậu nhớ sinh nhật cô, hai là vì đây là lần đầu tiên cô không phải đón sinh nhật một mình nữa, mà có cậu bên cạnh. Thực ra từ khi vào nhà họ chương, năm nào cô cũng được nhận quà của cậu nhưng chưa một lần được đi chơi với cậu thế này. Sinh nhật năm nay đúng là đặc biệt hơn mọi năm.
Thoáng cái đã đến công viên. Hai người dắt tay nhau đi vào cổng. Lập tức hình ảnh ấy đã đập vào mắt một người đang ngồi ở chiếc ghế cạnh đó.
Vương Tử chết điếng, cậu nhìn trân trân về phía hai người, tròng mắt như đông cứng lại. Đôi tay cũng buông thõng một cách thất vọng.
Và thời khắc đó, Vương Thần cũng đã nhìn thấy em trai mình. Lúc đầu cậu thoáng ngạc nhiên, vì không ngờ thằng bé vẫn chờ đến bây giờ.
Thế nhưng, tình yêu ích kỷ đã lấn chiếm lý trí cậu, gạt phắt tình anh em mười bốn năm sang một bên. Khóe môi cậu khẽ nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng, đôi mắt tỏ ý thách thức. Cậu bất ngờ ôm chầm lấy Thiên Bối.
Cô bất ngờ bị ôm thì không kịp làm gì, bất động trong vòng tay cậu, Vương Thần khẽ cúi xuống sát mặt với cô, mỉm cười:
- Mặt cậu có dính hột cơm kìa.
Thiên Bối trố mắt, vội vàng sờ lên mặt. “Ôi hình tượng của tôi…” Nhưng mãi mà không thấy gì, cô ngơ ngác quay sang cậu, đến khi nhìn thấy nụ cười tinh quái nở rộ trên bờ môi mỏng ấy, cô mới phát giác việc mình bị lừa, liền hét lên:
- Cậu lừa mình hả?
Nói rồi cô đánh vào ngực cậu một cái thật đau.
Nhưng từ góc độ của Vương Tử, cậu lại thấy hoàn toàn khác, giống như hai người đang hôn nhau. Tim cậu thắt lại đau đớn, đôi lông mày nhíu lại, cậu quay vụt mắt ra chỗ khác.
-…
Ra là vậy sao?
Vì bận đi chơi với anh nên chị mới tắt máy?
Cậu siết chặt lấy bó hồng đông cứng lạnh ngắt, cố gắng tìm một điểm tựa để không sụp xuống.
Ngốc…
Đại ngốc… Điên khùng… Ngốc như heo…
“ Vì ngốc nên mới đợi chị…
Vì ngốc nên mới tin tưởng chị…
Vì ngốc nên cứ mãi cố gắng…”
Vương Tử cười lạnh, cũng tốt, chị ở bên anh sẽ tốt hơn là bên một thằng nhóc như cậu rồi. Cậu ngẩng cao đầu, cười cười như một thằng ngốc, rồi bước nhanh ra khỏi nơi đó, không một cái ngoái đầu.
“ Tôi sẽ không khóc đâu, tôi mạnh mẽ lắm, thật đấy, tôi mạnh mẽ lắm mà…Vậy nên, chị cứ tiếp tục vui vẻ nhé, cứ tiếp tục hạnh phúc bên cạnh anh ấy đi…”
Gió rít mạnh, những đám mây xám xịt nặng nề che kín bầu trời.
Trời bỗng dưng đổ mưa. Mưa to, mưa nặng hạt. Phải chăng là đang khóc thay cho cậu? Cho một kẻ si tình ngốc nghếch? Từ khóe mi ai đó, một hạt nước lăn xuống, mang theo vị mặn chát và nỗi đau không cất nên lời.
“ Ngốc quá… Khóc cái gì mà khóc? Có gì đáng khóc chứ…?
Người ta đâu có cần mày? Mày khóc vì cái gì? Khóc vì ai? Khóc rồi thì được cái gì chứ? Người ta đâu có thuộc về mày…?
Nước mắt à… tao xin mày, đừng rơi nữa… xin mày đấy…!”
Một người đi, hai người ở lại
Một người đau, hai người vui
Một trái tim chết trong câm lặng.