Mắt Bão - Đàm Thạch

Chương 84: Hiện Tại 5





Một đêm trước ngày hẹn leo núi, Tào Diệp xem tin tức chuyến bay trên điện thoại suốt, cũng may thời tiết không gió không mưa, chuyến bay của Lương Tư Triết đến nơi đúng giờ.

Lúc này Tào Diệp mới đặt điện thoại xuống, tiến vào trạng thái ủ cơn buồn ngủ.
Sáng sớm hôm sau cậu dậy sớm, đến quán bar lấy lều vải với Trì Minh Nghiêu.

Đã nói trước với Hoàng Oanh rồi nên Hoàng Oanh mở cửa trước chờ họ đến.
Không ngờ ca sĩ hát bài tiếng Quảng và múa cột ở quán bar đêm đó cũng ở đây, về sau Tào Diệp nhớ ra tại sao trông cậu ta quen mắt.

Tháng trước cậu đã gặp ca sĩ kia trong một tiệc rượu trong nghề, tên là Lý Dương Kiêu, nghe đồn từng là diễn viên, bởi vì suýt được một nhà đầu tư trong nghề nào đó bao nuôi, chuyện đến trước mắt lại bỗng đổi ý chạy trốn, dẫn đến hai năm này bị cấm hoạt động trong nghề.
Vài ngày sau đó, Trì Minh Nghiêu đến tìm cậu, tiết lộ với cậu một tin giật gân, nói rằng hắn ta ngủ với Lý Dương Kiêu rồi, sau đó còn đầu tư một bộ phim truyền hình cho Lý Dương Kiêu, để cậu ta đóng vai nam hai trong phim.
Trên mặt Tào Diệp không lộ ra vẻ gì khác thường, nhưng trong lòng vẫn hơi kinh ngạc.

Trước khi Trì Minh Nghiêu về nước cũng quen mấy cô bạn gái, sao đột nhiên cong rồi?
Phải thừa nhận rằng cậu thật sự hơi phiền muộn, chuyện Lâm Ngạn là bi cậu đã biết từ trước, nhưng Trì Minh Nghiêu cong lại không hề có điềm báo trước.

Mà nghĩ lại chuyện này cũng không hiếm lạ, những ví dụ ăn sạch nam nữ trong giới nhiều lắm, nếu cậu không thể chấp nhận người bên cạnh là đồng tính, vậy bên cạnh đã chẳng còn lại mấy người bạn.
Lúc lái xe, cậu nghe Trì Minh Nghiêu và Lý Dương Kiêu ở ghế sau nói chuyện phiếm, nói về những chủ đề rất bình thường, thỉnh thoảng nói đùa vài câu, nhưng bầu không khí rất mập mờ, vừa nghe là biết không phải quan hệ bạn bè bình thường.
Họ đang nói về chuyện đêm nay ngủ lều vải, nghe ý kia, chắc hai người họ sẽ ngủ chung lều.
Họ sẽ hôn môi trong lều vải ư? Ngoài hôn ra thì còn có những thứ khác đúng không? Tào Diệp lái xe, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, tiếp theo cậu nhanh chóng xóa sạch những hình ảnh khiến người khó chịu ra khỏi não.
“Lương Tư Triết cũng sẽ tới đây?” Lý Dương Kiêu ngồi ở ghế sau hỏi.
“Đúng rồi, cậu thích anh ta?” Tào Diệp nhìn thoáng qua gương chiếu hậu.
“Ừ, trong Hồng nam hồng nữ, anh ấy diễn cảm giác hoang đường kia quá tuyệt.”
Cậu ta nhắc đến “Hồng nam hồng nữ”, Tào Diệp bỗng nhiên có hứng thú trò chuyện với cậu ta: “Cậu thế mà không nói đến hai bộ phim Mười ba ngày và Vọng Xuyên mà anh ta giật giải ảnh đế?”
“Hai bộ phim đó đương nhiên cũng rất tốt, nhưng tôi cảm thấy diễn xuất lật đổ trong Hồng nam hồng nữ khiến người ta rung động hơn.

Lúc xem bộ phim kia đã nghĩ rằng, may mà anh ấy diễn nhân vật này, nếu không thật sự là tiếc nuối của làng điện ảnh Hoa ngữ.”
“Cậu thích Lương Tư Triết đến thế,” Trì Minh Nghiêu ở bên cạnh lạnh nhạt nói, “Vậy tối nay ở chung lều vải với anh ta đi.”
“Thật hả? Có thể không?” Giọng nói của Lý Dương Kiêu trong nháy mắt trở nên hưng phấn, cậu ta cho rằng lời đó là thật.
“Cậu hỏi cậu ấy xem,” Trì Minh Nghiêu hất cằm về phía Tào Diệp, “Người yêu cũ của Lương Tư Triết đồng ý, vậy tôi cũng không có ý kiến.”
“Người yêu cũ gì,” Tào Diệp nói, “Trình Đoan dùng cách nói nhàm chán này thì thôi mày xem náo nhiệt gì.”
“Tao cảm thấy cách nói này rất chuẩn xác, nghe nói gần đây bọn mày đang chiến tranh lạnh? Bây giờ làm lành rồi?’

“Biến đi,” Tào Diệp cười mắng một tiếng, “Trình Đoan còn nói gì với mày?”
“Không nói gì nữa… À, tôi quên mất, Tào Diệp đồng ý vẫn chưa đủ, còn phải được Lương Tư Triết đồng ý,” Trì Minh Nghiêu nói với Lý Dương Kiêu, “Nhưng chắc chắn Lương Tư Triết sẽ không đồng ý, nhất định anh ta muốn ngủ cùng Tào Diệp, cậu hết hy vọng ngủ với thần tượng đi.”
“Tôi cũng không phải muốn ngủ cùng thần tượng…” Lý Dương Kiêu nhỏ giọng nói.
“Bọn tao nói sẽ ngủ cùng nhau khi nào?’ Tào Diệp hỏi ngược lại.
“Vậy mày hỏi Lương Tư Triết xem muốn ngủ cùng ai.” Trì Minh Nghiêu nói.
Sau khi chạy hơn một tiếng đồng hồ, xe dừng ở chân núi, Tào Diệp đạp phanh lại, từ xa cậu nhìn thấy Lương Tư Triết đã đến, đang trò chuyện với bốn người leo núi khác.
Lương Tư Triết mặc áo thun đen và quần thể thao, rõ ràng mấy người bên cạnh cũng cao ráo bắt mắt, nhưng Tào Diệp liếc mắt nhìn sang, vẫn cảm thấy Lương Tư Triết có cảm giác rắn rỏi hạc giữa bầy gà.
Xuống xe, Tào Diệp, Trì Minh Nghiêu và Lý Dương Kiêu cùng đi tới.

Tào Diệp cảm thấy hai người sau lưng đi chậm như rùa, cậu nhẫn nhịn không bỏ mặc bọn họ.

Khoảng cách mấy chục mét mà đi như marathon, tốc độ của hai người đằng sau có thể so với máy kéo lâu năm thiếu tu sửa.
Đến gần, cậu tăng tốc bước chân, đứng bên cạnh Lương Tư Triết: “Đến sớm vậy? Máy bay tối qua không đến muộn?”
“Không,” Lương Tư Triết nhìn cậu cười nói, “Không phải cậu nói nếu máy bay đến muộn sẽ dùng cục nam châm hút về sao? Để không gây thêm phiền cho hãng hàng không, tôi đã bay về đúng giờ.”
“Tiếc quá,” Tào Diệp thở dài, “Tôi đã chuẩn bị nam châm khổng lồ rồi.”
Trì Minh Nghiêu phía sau theo kịp, cũng chào hỏi Lương Tư Triết, lại nói: “Nam châm khổng lồ gì thế? Tôi chưa bao giờ thấy Tào Diệp đi nhanh như vậy, hóa ra là phía trước có nam châm khổng lồ.”
“Là hai người đi chậm quá được chưa?” Tào Diệp vặn lại.

Cậu nghe thấy Lương Tư Triết cười một tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ, mấy bước đường vừa rồi hình như mình đi hơi sốt ruột.
Gặp lại Lương Tư Triết sau hơn nửa tháng, cậu thấy tâm trạng của mình rất tốt, không nói rõ được là tại sao, chỉ thấy trong lòng có cảm giác mây mờ sương tan.

Từ đêm đó nhìn thấy chiếc Maybach lái đến, tâm trạng của cậu chưa bao giờ tốt đến vậy.
Hôm nay Lâm Ngạn cũng tới, dẫn theo bạn trai mới của mình, một sinh viên của học viện biểu diễn.

Trước khi đến Tào Diệp đã đánh tiếng với hắn, nói rằng Lương Tư Triết cũng sẽ cùng tới leo núi, bảo Lâm Ngạn đừng nhắc đến chuyện trong tiệc đóng máy đêm đó.
“Được thôi,” Lâm Ngạn nói trong điện thoại, “Chưa thấy mày che chở cô gái nào như thế, Diệp Tử anh nói với mày, đêm đó anh không quá say, lời anh nói mày tự suy nghĩ kỹ đi.”
“Em biết rồi anh Ngạn.” Tào Diệp không xem là chuyện to tát, đáp một cách không đứng đắn, “Cảm ơn ngài ạ.”
Tổng cộng có tám người, trên xe có bốn lều vải, ba cái lớn một cái nhỏ, mấy người không bàn bạc thêm, tự động chia hai người một nhóm, trước đó đã nói ai leo lên cuối cùng người đó sẽ ở trong lều nhỏ.

Tài xế lái xe lên núi, mấy người làm nóng người dưới chân núi.
Lúc đầu mấy người còn tụ tập lại với nhau, Trì Minh Nghiêu ở bên cạnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Vừa rồi ai nói không ngủ chung với Lương Tư Triết ấy nhỉ?”

Lâm Ngạn phối hợp hát đôi với hắn ta: “Hả? Diệp Tử muốn ngủ với anh à? Vậy thì tốt quá, ba người chúng ta ở trong lều lớn, Lương Tư Triết là ngôi sao lớn, phải chú trọng việc giữ riêng tư, một mình ở lều nhỏ, sắp xếp như vậy hợp lý chứ?”
“Ai ngủ chung với các anh,” Tào Diệp ghét bỏ từ chối, “Em ghê sợ đồng tính, tránh xa em ra.”
“Nói cách khác, cậu vẫn muốn ở cùng tôi?” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang cười nhìn cậu, trong ánh mắt chứa ý trêu chọc.
Lâm Ngạn huýt sáo.
Lương Tư Triết lại cười, thu lại ánh mắt mang theo hài hước kia, duỗi tay nắm lấy cánh tay Tào Diệp: “Vậy đi nhanh lên, chúng ta ở trong lều lớn.”
Bước chân của anh rất rộng, Tào Diệp cũng đi theo, hai người nhanh chóng bỏ lại mấy người phía sau.
Tào Diệp chậm hơn anh nửa bước, đi sau nhìn anh, không biết có phải nửa tháng tập thể dục có hiệu quả rõ ràng hay không, đường cong cơ bắp trên người Lương Tư Triết dường như trở nên rõ hơn.

Nhất là cánh tay trần trụi bên ngoài, mạch máu màu xanh bò lên dọc theo cổ tay làm nổi bật vân da rõ ràng ở cánh tay, săn chắc đẹp đẽ.
Cậu tiến lên một bước, giơ tay khoác bả vai Lương Tư Triết, “Gần đây luyện quyền anh sao rồi?”
“Tạm được,” Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nhìn cậu, “Cậu có muốn thử đánh nhau với tôi không?”
“Nào,” Tào Diệp ôm lấy cổ anh, siết chặt cánh tay, “Ra tay đi.”
“Cậu như vậy tôi ra tay kiểu gì?” Lương Tư Triết cười nói, “Không được chơi xấu nhé.”
“Chơi xấu gì?” Tào Diệp ngụy biện nói, “Đây gọi là đánh đòn phủ đầu biết không?”
“Được thôi,” Lương Tư Triết cũng không thật sự muốn đánh nhau với cậu, “Vậy tôi thua.”
“Anh có nhìn thấy người được Trì Minh Nghiêu dẫn đến không?” Tào Diệp ghé vào tai Lương Tư Triết, “Tôi thấy cậu ta múa cột ở quán bar.” Cậu rất ít tám nhảm mấy chuyện này, nhưng thấy Lương Tư Triết lại không kìm được kể những chuyện mới mẻ này cho anh nghe.
“Ừ? Không phải nói cậu ta cũng là diễn viên à?”
“Làm diễn viên không suôn sẻ cho lắm, nghe nói trước đó học múa cột vì quay một bộ phim.”
“Không thể nào, không suôn sẻ đến mức đi múa cột? Tôi thấy điều kiện ngoại hình của cậu ta cũng được.”
“Mỗi người có cái duyên riêng, lúc nãy trên xe trò chuyện với cậu ta một lát, cậu ta nói anh là thần thượng của cậu ta, lúc nhắc đến anh có vẻ như rất hâm mộ.”
“Hâm mộ tôi?” Lương Tư Triết cười lắc đầu, “Tôi thấy Trì Minh Nghiêu đối xử tốt với cậu ta, cái duyên này chưa hẳn là chuyện xấu, nói không chừng không lâu sau sẽ là tôi ngưỡng mộ cậu ta.”
“Anh ngưỡng mộ cậu ta cái gì?” Tào Diệp không nói theo lời của anh mà nói đùa sang chuyện khác, “Lương Tư Triết, anh còn nhận được lời mời đóng phim King Kong, tại sao không ai muốn anh múa cột? Nếu không thì tôi đầu tư một phim, anh cũng đi học thử xem, thế nào?”
“Hay là tôi đầu tư một bộ, cậu đến múa,” Lương Tư Triết nói đùa lại, “Tôi dùng hết quan hệ mạng giao thiệp tích lũy được trong giới mấy năm qua, từ sản xuất tiền kỳ đến tuyên phát hậu kỳ, một đường hộ giá hộ tống cho cậu, tranh thủ sang năm lấy ảnh đế, cậu cảm thấy sao?”
“Vậy chẳng phải cướp bát cơm của anh à?”
“Nếu cậu muốn, tôi nâng bát cơm này lên đút cho cậu ăn.”
“Thôi, tôi không thích hợp ăn bát cơm này,” Tào Diệp rút cánh tay khoác trên vai Lương Tư Triết về, chạm vào mái tóc anh buộc lại, “Tóc anh dài rồi đúng không?”
“Đúng đấy, mãi chưa cắt thì không dài mới lạ?”
“Dài như lúc ở Nhân Tứ ấy.” Lọn tóc quét qua mu bàn tay, hơi ngứa, Tào Diệp lại trở tay, dùng lòng bàn tay chạm vào.

Có lẽ vì đã nhiều ngày không gặp, cậu trở nên rất muốn chạm vào Lương Tư Triết, cậu cong ngón tay, nắm chặt mái tóc buộc lại của Lương Tư Triết.

Lương Tư Triết nghiêng mặt sang liếc cậu một cái.
“Anh sờ tóc tôi nhiều lần lắm rồi,” Tào Diệp lên tiếng trước anh, “Tôi chưa từng so đo với anh.”
“Thật sao,” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Vậy tôi cũng không so đo với cậu,” Anh nói, nhân lúc Tào Diệp không phòng bị thì giơ tay sờ hai cái lên tóc cậu, “Sờ lại sẽ không so đo nữa.”
“Này…” Tào Diệp giơ tay túm cổ tay anh, “Không được cử động.”
“Không muốn cử động.” Lương Tư Triết cười nói.
Trên đường leo núi cười cười nói nói, Tào Diệp cảm thấy ở cùng Lương Tư Triết thú vị hơn ở chung với gái nhiều.
Cậu nghĩ nếu Lương Tư Triết không thể chấp nhận Tào Diệp đêm khuya uống say, dẫn gái lạ về nhà, vậy cậu thay đổi là được.

Cậu nhàm chán mới tìm gái tiêu khiển, nhưng ở cùng Lương Tư Triết cậu không hề cảm thấy nhàm chán.
Lúc leo lên đỉnh núi đã gần đến hoàng hôn, vài người khác vẫn chưa lên.

Họ đến xe lấy một chiếc lều lớn, mỗi người khiêng một đầu, khiêng lều vải về, sau đó cùng nhau nghiên cứu làm thế nào mới dựng lên được.
Dựng lều vải được một nửa thì trời dần tối lại, mấy người Lâm Ngạn cũng leo lên, trong bóng đêm cách đó mấy mét, Lâm Ngạn lớn tiếng nói: “Lương Tư Triết, chơi giỏi nhỉ, lại lên số một hot search rồi.”
“Gì thế?” Tào Diệp không rõ ràng cho lắm, nhìn Lương Tư Triết, thấy anh cũng nhíu mày, cậu nâng giọng hỏi Lâm Ngạn, “Lên hot search vì chuyện gì?”
“Chậc, hai đứa không đọc tin tức à,” Lâm Ngạn đi tới, đưa di động cho Tào Diệp, “Người mẫu trẻ dạ hội, tán tỉnh suốt đêm, mấy tấm ảnh đấy, anh cẩn thận phân biệt, mặc dù rất mờ nhưng đúng là Lương Tư Triết.”
Tào Diệp nhận lấy điện thoại, nhìn thoáng qua tiêu đề, nhanh chóng xem nội dung, sau đó mặt sa sầm.

Đặt tiêu đề rất khoa trương, nhưng hình ảnh Lương Tư Triết và cô gái kia cùng vào khách sạn lại chụp rất rõ ràng.
Cậu nhấn mở video bên dưới tin tức, video hai phút, quay bóng lưng hai người cùng vào khách sạn, trong bóng đêm Lương Tư Triết nghiêng mặt sang nói chuyện với cô gái kia, mặc dù không quay được mặt, nhưng đường nét bên mặt lại có vẻ dịu dàng không giải thích được.
Chiều cao, bóng lưng, kiểu tóc, mặt bên, khí chất, Tào Diệp vững tin đó là Lương Tư Triết, trên thế giới này không có ai giống Lương Tư Triết đến thế.
Trong lòng không nói rõ là cảm giác gì, trào lên một cách dữ dội, cậu im lặng không lên tiếng trả điện thoại cho Lâm Ngạn, nhưng Lương Tư Triết vươn tay rút điện thoại khỏi tay cậu, cúi đầu nhìn một lát.

Tào Diệp nhìn anh chằm chằm, cậu đang chờ Lương Tư Triết nói gì đó, bây giờ Lương Tư Triết nói gì cậu cũng tin, nhưng Lương Tư Triết không nói gì, sau khi xem xong lại trả điện thoại cho Lâm Ngạn.
“Không vui hả,” Lâm Ngạn nhận điện thoại, ngồi xổm xuống nhìn Tào Diệp, “Anh đã nói gì nào?” Hắn nhỏ giọng nói bên tai Tào Diệp, “Nó không phải loại lương thiện, đều trêu mày chơi thôi.”
Bọn Trì Minh Nghiêu cũng đi tới, thấy bầu không khí có gì đó không đúng nên dừng lại bên cạnh xem kịch.
Không chờ được lời giải thích của Lương Tư Triết, Tào Diệp im lặng đứng lên, bỏ lại họ rồi rời đi, cậu không thể khống chế cảm xúc của mình lúc này, không muốn bị bọn Lâm Ngạn nhìn thấy, nếu không sau này nhất định sẽ trở thành chủ đề cho bọn họ vui vẻ nhắc đến trong thời gian rảnh.
“Lương Tư Triết mau qua giải thích đi.” Cậu nghe thấy Lâm Ngạn đùa giỡn nói.
Cậu đi xa, tìm một cái cây ngồi xổm xuống.

Thân cây kia rất khô, có thể che hơn phân nửa cơ thể cậu.
Không biết tại sao cậu cảm thấy hơi tức giận, còn kèm theo một chút ấm ức, ngay cả bản thân cũng không hiểu nổi.

Đều là người trưởng thành, đêm khuya mua say, ôm gái lạ về nhà, là chuyện không thể bình thường hơn được, cậu khuyên mình như thế.

Nhưng tại sao Lương Tư Triết làm chuyện giống mình, cậu lại bắt đầu trở nên khó chấp nhận như vậy?
–– Không, vẫn không giống nhau, Tào Diệp lại nghĩ, đêm đó cậu đuổi cô gái kia đi rồi, cậu không hề dẫn cô gái đó về nhà, nhưng Lương Tư Triết lại thật sự vào khách sạn với cô gái kia!

Tiếp theo cậu lại nghĩ, Lương Tư Triết đúng là thủ đoạn cao siêu, tính toán chi li, hành động của mình khiến anh không thoải mái, anh sẽ trả thù lại y nguyên, nhưng con bà nó đêm đó cậu không hề xảy ra bất cứ chuyện gì với cô gái kia.
Cậu chờ Lương Tư Triết đến tìm, nhưng Lương Tư Triết lại không đến, cậu càng nghĩ, tức giận trong lòng càng tràn đầy, anh cứ phải ép buộc cậu đi tới hỏi anh, anh thì luôn duy trì bình tĩnh như vậy
Thế thì dứt khoát như ý của anh, không giữ được bình tĩnh nữa rồi, Tào Diệp đứng lên đi về phía Lương Tư Triết.
Màn đêm buông xuống, Lương Tư Triết vẫn đang cúi người mắc lều, lều vải kia sắp được anh dựng xong rồi.
Cậu đứng cách đó mấy bước nói với anh: “Lương Tư Triết, anh qua đây với tôi.”
Lương Tư Triết cố định lại cột chống, sau đó đứng thẳng người đi về phía cậu, dừng trước mặt Tào Diệp.

Không ai nói chuyện, đứng trong bóng đêm đối mặt một lát, Tào Diệp xoay người đi lên trước, cậu không biết đi bao lâu, cũng không biết đi tới đâu, Lương Tư Triết luôn đi theo cậu, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Tào Diệp.”
Bước chân Tào Diệp khựng lại, đoạn tiếp tục đi lên phía trước.
“Tôi nghĩ đủ xa rồi, không ai có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, cậu muốn nói gì thì nói đi.” Lương Tư Triết dừng lại nói với cậu.
Tào Diệp cũng dừng lại, quay lưng về phía anh, nghiêng mặt sang nói: “Phải là anh muốn nói gì chứ?”
“Cậu muốn nghe tôi nói gì?” Lương Tư Triết nở nụ cười, lắc đầu, “Lời tôi muốn nói chưa chắc cậu đã muốn nghe.”
Anh còn cười được, anh luôn ung dung không vội và thành thạo như thế, Lâm Ngạn nói không sai, làm lành gì chứ, anh ta luôn trêu mình chơi mà!
Tào Diệp xoay người nhìn anh: “Được, vậy tôi nói trước, tại sao mấy ngày nay anh không liên lạc với tôi?”
Thấy Lương Tư Triết không nói lời nào, cơn giận trong lòng cậu càng cháy càng rừng rực, cậu siết chặt nắm đấm, cậu rất muốn đánh một trận với Lương Tư Triết.

Cậu bị anh phớt lờ nửa tháng, mỗi ngày vừa mở mắt ra sẽ phải xem Lương Tư Triết có gửi tin nhắn đến không, nôn nóng trong ngực không ngừng lên men, đạt đến điểm giới hạn sắp nổ tung bất cứ lúc nào.
“Anh là người nói làm lành, lại là anh chả hiểu sao không liên lạc, chuyện gì cũng đi theo nhịp bước của anh, rốt cuộc anh có ý gì?” Thấy Lương Tư Triết không nói lời nào, cậu bị ép đến mức hơi nóng nảy, siết chặt nắm đấm đập một cú lên bả vai anh, chất vấn: “Nói chuyện đi, trêu đùa tôi như đồi ngu đúng không?”
“Tào Diệp.” Lương Tư Triết lại gọi cậu.

Giọng anh trầm xuống, Tào Diệp đã cảm thấy cơn tức trong lòng không có chỗ trút.
“Cậu có cảm thấy yêu cầu của cậu đối với tôi quá cao không?” Lương Tư Triết nhìn cậu, bóng đêm tôn lên đôi mắt anh rất sâu, tốc độ nói của anh rất chậm, “Tôi là người bình thường, không phải thánh nhân, tôi cũng rất cảm xúc hóa, không làm được bất cứ lúc nào cũng có thể bình tĩnh xử lý chuyện.”
“Vậy nên anh phớt lờ em đúng không?”
“Vậy cậu muốn tôi phải làm thế nào? Tôi tiến một bước cậu lùi mười bước…” Lương Tư Triết giơ tay bóp ấn đường, “Thôi, không nói chuyện này nữa, nói nhiều rồi nhất định cậu lại lùi lại, không bằng cậu tự suy nghĩ cho kỹ, tôi chỉ xảy ra một vụ bê bối, rốt cuộc cậu đang tức giận vì điều gì? Suy nghĩ rõ ràng lại đến tìm tôi.” Lương Tư Triết nói xong quay người muốn đi về.
Anh đi vài bước thì nghe thấy Tào Diệp nói sau lưng anh: “Lương Tư Triết, anh đừng phớt lờ em.”
Lương Tư Triết dừng bước.

Cậu lý lẽ đầy mình lại trông đến là tội, Lương Tư Triết không có cách nào không mềm lòng.
“Hôm đó em không dẫn cô gái kia về, em nhìn thấy xe của anh, lúc em quay lại anh đã đi rồi.” Tào Diệp ngồi xổm dựa vào thân cây sau lưng, giọng nói ngày càng nhỏ, “Anh đừng phớt lờ em, cũng đừng ép em, cứ giống như trước kia không được sao?”
Lương Tư Triết đứng tại chỗ thở dài một hơi.

Suy cho cùng anh cũng không nhẫn tâm ép Tào Diệp được, không ép Tào Diệp chui ra khỏi vỏ, bản thân anh sắp bị ép điên trước rồi, chẳng lẽ mấy ngày nay anh dễ chịu?
Anh cam chịu số phận xoay người, đi về phía Tào Diệp, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu, nhìn Tào Diệp: “Người mẫu trẻ gì, đó là bạn gái cũ Tần Chân Chân của cậu! Ngay cả bóng lưng của bạn gái cũ cậu cũng không nhận ra đúng không? Cậu sắp xếp cô ấy và tôi vào cùng một đoàn phim, trái lại tôi muốn hỏi cậu có phải cố tình làm thế không.

Cậu nói tôi trêu đùa cậu như đứa ngốc, cậu cũng ngốc thật, trí thông minh ngày thường đi đâu hết rồi? Cách nói của paparazzi cậu cũng tin, diễn viên cùng đoàn ở chung một khách sạn rất bình thường mà? Ngày đó cùng nhau đọc kịch bản xong, trên đường về khách sạn tôi với cô ấy nói chuyện về cậu, chuyện chỉ đơn giản như vậy, cậu tin thì tin, không tin thì thôi.”